Ngao Quảng ở sau lưng Bạch Cẩm nhô đầu ra, sau đó đánh giá Đại Hồng Bào mẫu thụ rồi ủ rũ nói:
"Trân quý thì có tác dụng gì? Nơi này có thứ còn trân quý hơn nhưng cũng không thể giúp chúng ta ra ngoài! Không phải ta muốn trách ngươi nhưng gặp nơi xa lạ mà ngươi cũng không biết thăm dò thử xem sao ư? Ngươi lại cứ lỗ mãng mà xông thẳng vào, ngươi ngốc à? Giờ thì hay rồi, tất cả chúng ta đều không ra được. Ngươi cũng đừng trách ta! Ta chỉ gọi ngươi đến cứu ta chứ cũng không bảo ngươi đi vào."
Bạch Cẩm tiếp tục ngắm nhìn bốn phía, không quan tâm mà nói: "Không cần thăm dò, ta biết cái không gian này, đây là không gian Tiên Thiên bất diệt dùng để thai nghén ra Tiên Thiên Linh Bảo, bên trong chắc chắn có Tiên Thiên Linh Bảo."
Ngao Quảng kinh ngạc nhìn về phía Bạch Cẩm: "Vậy mà ngươi lại biết không gian Tiên Thiên bất diệt."
Bạch Cẩm cười một tiếng nói: "Không phải vừa rồi ngươi gọi ta là tiền bối sao? Đương nhiên ta là tiền bối thì phải biết nhiều hơn một chút chứ."
Ngao Quảng cười mỉa mai, hắn gọi tiền bối cũng chỉ vì muốn Bạch Cẩm cứu bản thân ra ngoài chứ không phải thật sự cho rằng Bạch Cẩm có thể làm tiền bối của mình.
Bạch Cẩm trấn an nói: "Trong không gian Tiên Thiên bất diệt, cho dù chúng ta không thể thu phục được Tiên Thiên Linh Bảo thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ cần ngươi tĩnh tâm tu luyện thì kiểu gì cũng sẽ có ngày ra khỏi đây được."
Vẻ mặt Ngao Quảng vô cùng đau khổ, hắn kêu lên: "Đừng mà! Ta không biết phải chờ bao lâu nữa thì chủ nhân của Tiên Thiên Linh Bảo mới đến, mấy trăm năm hay là mấy ngàn năm? Thậm chí có khi còn trên vạn năm."
"Vậy ngươi hãy nói cho ta biết Tiên Thiên Linh Bảo ở đâu."
Ngao Quảng sững sờ, lập tức lắc đầu: "Ta không biết!"
Bạch Cẩm nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia hoài nghi.
Ngao Quảng không ngừng kêu khổ: "Ta thật sự không biết! Ta bị bọn hắn truy sát nên mới vô tình chạy đến đây, ta còn chả biết chút nào về cái không gian Tiên Thiên bất diệt này."
Bạch Cẩm nghiêng đầu qua một bên, vừa xem xét bốn phía vừa nói: "Ngươi là Chân Long, tại sao bọn hắn phải truy sát ngươi?"
Sắc mặt Ngao Quảng trầm xuống, sau đó hắn im lặng không nói gì.
Bạch Cẩm liếc hắn: "Không thể nói?"
Ngao Quảng thở dài, u buồn kể lể: "Cũng không phải không thể nói, Yêu tộc đang ép chúng ta lựa chọn."
"Lựa chọn cái gì?"
"Yêu tộc muốn ép Long tộc ta hoặc là gia nhập Thiên đình của Yêu tộc để công phạt Vu tộc, hoặc là bị Yêu tộc thảo phạt."
Bạch Cẩm nhíu mày: "Long tộc có Thanh Long Thánh Tôn, sao bọn hắn dám?"
Ngao Quảng mất mát nói: "Thanh Long Thánh Tôn đang trấn giữ Thiên Chi Đông Cực để thủ hộ hồng Hoang, hắn không được tự ý rời khỏi."
Bạch Cẩm nhìn quanh một lượt, cuối cùng lại đưa mắt nhìn vào Đại Hồng Bào mẫu thụ, hắn bình tĩnh xem xét một hồi rồi duỗi tay ra, một thanh Tiên Kiếm xuất hiện ở trước mặt.
Ngao Quảng thấy thanh Tiên Kiếm này thì kinh hỉ nói: "Tiên Thiên Linh Bảo!"
Hai mắt hắn lấp lánh, ngay cả nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Cho dù ở bất kì thế lực nào thì Tiên Thiên Linh Bảo cũng đều vô cùng trân quý, ngay cả Thái tử của Đông Hải Long Cung như hắn cũng không có nổi một kiện Tiên Thiên Linh Bảo để hộ thân, đương nhiên lúc hắn ngồi vào vị trí Long Vương thì có thể nhận được một kiện Tiên Thiên Linh Bảo nhưng muốn làm Long Vương đâu có dễ dàng như vậy, lão già kia có thể sống rất lâu.
Bạch Cẩm đưa tay đánh vào Thanh Minh Kiếm. Đinh! Thanh Minh Kiếm bay vọt về phía Đại Hồng Bào mẫu thụ, một đạo thanh quang lướt qua không trung.
Bang! Một âm thanh chấn động vang lên trong không gian, Đại Hồng Bào mẫu thụ bị một tầng hào quang bao phủ, bên trong hào quang có cơn mưa kim tiền ào ào rơi xuống, Thanh Minh Kiếm đâm vào tầng hào quang kia thì không thể tiến thêm nữa.
Ngao Quảng mừng rỡ như điên mà kêu lên: "Tiên Thiên Linh Bảo..." Hắn vội vàng bay về phía trước, ôm lấy tầng hào quang rồi si mê nhìn Kim Tiền đang bay xuống ở bên trong.
Ánh mắt Bạch Cẩm cũng lộ vẻ vui mừng, chính là cái này, quả nhiên Lạc Bảo Kim Tiền đã thai nghén xong, đây chính là mục tiêu chính khiến hắn đi đến Vũ Di Sơn. Kể từ ngày đầu tiên sau khi chuyển kiếp, Bạch Cẩm đã hạ quyết tâm phải bỏ túi bằng được Tiên Thiên Linh Bảo có thể lấy ra được pháp bảo của người khác này.
Bạch Cẩm bay đến trước tầng hào quang, vẫy tay khiến Thanh Minh Kiếm đang ở trên không trung lập tức quay vòng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một đạo lưu quang và bay vào trong tay áo hắn.
Ngao Quảng ôm tầng hào quang, kích động nói thầm: "Bảo bối, bảo bối của ta, mau tới bên cạnh đại gia."
Bạch Cẩm đưa tay gõ trán hắn.
"Ai u..." Ngao Quảng kêu đau, sau đó vội vàng che đầu rồi quay lại, u oán nhìn về phía Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm nhìn chăm chú vào hắn và nói: "Của ta!"
Ngao Quảng chép miệng, vừa muốn tranh luận đã thấy ống tay áo của Bạch Cẩm lóe lên hàn quang, trái tim kích động và nhiệt huyết lập trở nên lạnh lẽo, hắn tội nghiệp mà lùi về sau từng bước một, nước mắt rưng rưng nhìn bảo bối vốn nên thuộc về mình.
Cảnh tượng này lại khiến Bạch Cẩm có chút ngượng ngùng, hắn cảm thấy mình giống như đang bắt nạt người ta vậy.
Bạch Cẩm khoanh tay, đứng ở bên cạnh nói: "Đừng bảo ta không cho ngươi cơ hội, báo ra danh hào của nó, sau đó loại bỏ phòng ngự Tiên Thiên thì ta có thể cho ngươi một cơ hội để thu phục."
"Đao thương và kiếm kích, búa rìu và câu xoa, ấn cầm và đỉnh kỳ, châu chỉ với bút họa, lưỡi đinh cùng giáo bổng, nắm chặt tiên giản và chùy thủ, có kẻ què, có sao băng mang theo góc nhọn, mang theo quân thằng, mang theo xiềng xích, răng câu và mỹ nữ đi thăm dò." Lập tức Ngao Quảng thốt ra một đoạn binh khí phổ, sau đó mong đợi nhìn vào tầng hào quang.
Bạch Cẩm kinh ngạc nhìn về phía Ngao Quảng, tiểu tử này chuẩn bị thật kĩ lưỡng!
Ngao Quảng gãi gãi đầu, không cam lòng nói: "Tại sao mọi thứ lại không đúng nhỉ?" Hắn vô ý thức nhìn về phía Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm bật cười: "Lạc Bảo Kim Tiền."
Phòng ngự Tiên Thiên rào rào rơi xuống và vỡ nát, vô số cơn mưa kim tiền đang rơi cũng đều biến mất, chỉ còn lại một tấm kim tiền hai cánh đang trôi lơ lửng ở trên Đại Hồng Bào mẫu thụ.
Ngao Quảng lập tức kích động kêu lên: "Nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, Lạc Bảo Kim Tiền, không sai, chính là Lạc Bảo Kim Tiền, thứ ta muốn nói chính là cái này."
Bạch Cẩm im lặng nhìn Ngao Quảng nói: "Ngươi là Long tộc, không phải mấy con xà bày trò vô lại, giữ thể diện một chút có được không?"
"Bây giờ ta đổi tên thành xà vô lại rồi." Ngao Quảng mừng rỡ quát to một tiếng, sau đó lập tức phóng về phía Lạc Bảo Kim Tiền.
Bạch Cẩm đưa tay bắt lấy phần sau cổ của hắn, cho dù hắn có vung tay vung chân như thế nào thì cơ thể vẫn nằm yên bất động.
Bạch Cẩm ném Ngao Quảng về phía sau, hắn kêu lên một tiếng,sau đó âm thanh ầm ầm vang lên, cả người Ngao Quảng bị đập vào vách đá, hai mắt trợn trắng.
Bạch Cẩm bay về phía trước, đi tới trước mặt Lạc Bảo Kim Tiền, sau đó đưa tay nắm chặt, đột nhiên trong đầu xuất hiện một tấm kim tiền hai cánh, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một nỗi nghi vấn, kim tiền là cái gì?
Trong lòng Bạch Cẩm trả lời: "Giao dịch, kim tiền là vật môi giới giao dịch giữa các sinh linh, hiện tại không có kim tiền, về sau trong thế giới sẽ toàn là kim tiền."
Vù... Lạc Bảo Kim Tiền trong tay Bạch Cẩm toả ra hào quang rực rỡ, sau đó dung nhập vào cơ thể hắn, đủ loại tác dụng của Lạc Bảo Kim Tiền cũng hiện lên trong đầu.
Bạch Cẩm hoảng hốt một lát rồi cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt vô cùng khó coi, vui sướng khi đạt được Tiên Thiên Linh Bảo cũng biến mất hơn nửa, đúng là ăn vào vô vị, bỏ đi thì lại tiếc.
Kim tiền là giao dịch, Lạc Bảo Kim Tiền cũng là giao dịch, kỳ thật việc Lạc Bảo Kim Tiền lấy ra được pháp bảo của người khác cũng là cả một quá trình mua bán, bản thân hắn phải bỏ ra khí vận và công đức mới có thể mua được pháp bảo của đối phương, khó trách lúc diễn ra Phong Thần Chiến, sau khi Tiêu Thăng dùng Lạc Bảo Kim Tiền để lấy ra Định Hải Châu của Triệu Công Minh thì lại vẫn lạc, đó là vì khí vận của hắn đã tiêu hao hết.
Lạc Bảo Kim Tiền rơi vào trong tay Nhiên Đăng thì hắn cũng chưa từng sử dụng, hẳn là hắn cũng biết cái giá phải trả khi sử dụng Lạc Bảo Kim Tiền nên mới không dám sử dụng.