Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 41: Nhân tộc




Phục Hi nhẹ nhàng hạ xuống, nói: "Hồng hoang thiên địa phồn hoa giống như gấm, vạn tộc hướng vinh quang, sao lại nói là cô quạnh?"

"Nhưng đồng loại rất ít, đi mấy trăm vạn dặm cũng không gặp nổi một đạo hữu."

Nữ Oa cũng nói: "Đồng loại, ngươi nói Bạch Hạc tộc quá ít?"

Bạch Cẩm nghiêm mặt nói: "Không phải! Nương nương, hiện tại vạn tộc trong thiên địa đều có chút kỳ dị nhưng quả thật là có rất ít tiên thiên đạo thể giống như chúng ta, tỷ như ta nhìn thấy trong hoa viên của nương nương cũng như vậy, hình thù của chúng kì lạ không giống nhau, khó tránh khỏi sẽ dâng lên cảm giác cô tịch."

Phục Hi nói: "Đây cũng là điều bình thường, đại đa số Yêu tộc cũng thích bảo trì trạng thái nửa yêu, dạng này mới có thể duy trì chiến lực mạnh nhất."

Nữ Oa nương nương nhoẻn miệng cười, vui mừng nói: "Ý kiến Bạch Cẩm ngược lại không mưu mà hợp với ý nghĩ của ta, vậy thì dựa theo hình dạng của chúng ta sáng tạo ra một chủng tộc đi! Tên của chủng tộc này được gọi là 'Người' "

Người! Trong lòng Bạch Cẩm có chút kích động, cuối cùng Nhân tộc cũng xuất hiện.

Nữ Oa đưa tay vỗ Càn Khôn Đỉnh, ‘ong’ một tiếng nổ lớn, trong đỉnh ầm một cái bốc cháy lên hỏa diễm, nắm bùn lăn lộn bên trong ngọn lửa.

Nữ Oa vừa định lấy nước, do dự một chút, nhìn Bạch Cẩm nói: "Lấy Tam Quang Thần Thủy của ngươi ra."

"Vâng!"

Bạch Cẩm ‘vâng’ một tiếng, vung tay lên, một cái bình ngọc hiển hiện, tinh hà rực rỡ bay ra từ trong bình ngọc tiến vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.

Nữ Oa nương nương giơ ngón tay lên, một giọt máu tựa huyết ngọc hiện ra. Huyết ngọc toả ra mùi hương thơm say lòng người, thảo mộc trong sơn cốc điên cuồng dưới loại mùi hương này.

Nữ Oa búng ngón tay, giọt máu bay về phía Càn Khôn Đỉnh, sau đó tiến vào đỉnh Càn Khôn, lập tức giao hòa cùng Tức Nhưỡng và Tam Quang Thần Thuỷ.

Hai mắt Phục Hy mở to, theo bản năng kêu lên đầy sợ hãi: “Muội muội! Đây là máu của muội!” Hắn sốt ruột nói tiếp: “ Cho dù bọn hắn có là con của muội nhưng nếu dùng máu của muội để điểm hóa thì sau này số mệnh của các người cũng sẽ tương liên, lỡ như bọn hắn…”

“Không sao, ta sẽ sắp xếp cho bọn hắn có được tương lai huy hoàng.” Nữ Oa nương nương bình thản đáp lời, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên đỉnh Càn Khôn, lát sau đỉnh Càn Khôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bảy đạo thần quang đều nở rộ.

Nữ Oa nở một nụ cười rực rỡ, đã thành công!

Hỏa diễm trong đỉnh Càn Khôn dần tản đi, một đám bùn nhão ánh vàng chìm nổi trong đỉnh.

Nữ Oa đưa tay nắm lấy một ít bùn, nhẹ nhàng nắn bóp, một lát sau hình nhân liền xuất hiện trên tay nàng. Nữ oa ném hình nhân xuống đất, khi rơi xuống bùn đất liền hoá thành máu thịt, hai mắt có hồn, người này chính là một nữ tử, vừa sinh ra ra đã mang tu vi Thiên Tiên, linh trí mở sẵn.

Nữ tử quỳ rạp xuống đất, kích động nói: “Bái kiến mẫu thần.”

Nữ Oa nhìn nàng, vui mừng nói: “Con chính là người đầu tiên ta tạo ra, ta ban cho con tên Nữ Linh.”

Nữ Linh cảm động đáp lại: “Đa tạ mẫu thần!”

Nữ Oa tiếp tục đưa tay vào càn khôn đỉnh, trong chốc lát lại nặn ra được một nam nhân, khi đặt xuống mặt đất hình nhân cũng sống dậy. Hắn quỳ trên mặt đất, kích động nói: “Bái kiến mẫu thần.”

Bạch Cẩm đứng nhìn bên cạnh, âm thầm thở dài một hơi. Nữ Oa nặn nhiều loài như vậy, cũng coi như có rèn luyện tay nghề, tuy hình nhân không tính là tinh xảo tuyệt mỹ nhưng cũng không phải thứ hình thù kỳ quái, vẫn có thể tiếp nhận được.

Nữ Oa tiếp tục nặn hình nhân, một lúc sau đã nặn được hơn trăm người, cho dù muốn thành lập nên cả một chủng tộc cũng sẽ không mất nhiều thời gian.

Nữ Oa nương nương ngừng tay, nàng mất kiên nhẫn nhìn xung quanh sơn cốc, đặt một ngón tay trên mặt đất, bỗng nhiên núi đá vô thanh vô tức trũng xuống, hình thành nên một hố to, nghiêng đỉnh Càn Khôn sang một bên, bùn đất bên trong đều rơi xuống hố, sau đó nàng cho thêm một ít Tam Quang Thuỷ Thần vào pha loãng.

Trong tay Nữ Oa chợt xuất hiện một dây mây, nàng đem dây mây bỏ vào trong vũng bùn quấy lên. Khi vung tay, bùn nhão bắn tung toé, rơi trên mặt đất hoá thành một đám người bùn.

Người bùn dần dần sống dậy, tất cả đều quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Bái kiến Mẫu Thần.”

Ánh mắt Nữ Oa hiện lên sự mừng rỡ, cách này thế mà lại thành công. Lúc này đây nàng lại tiếp tục vứt dây mây lên.

Ở bên cạnh, Bạch Cẩm quan sát bằng sắc mặt vô cùng cổ quái. Nhân tộc đáng thương vẫn không thoát khỏi bộ dạng kỳ quái, dây mây kia ném ra nhiều nhân tộc, những nhân tộc này so với trước đó khi nặn bằng tay quả nhiên khác nhau rất nhiều. Nói một cách chính xác thì giống như thiếu đi một bộ lông nguyên mưu vậy.

Phục Hy thấy sắc mặt kỳ lạ của Bạch Cẩm thì vội vàng giải thích: “Cây mây đó là tiên thiên linh căn hồ lô đằng, hồ lô bị cường giả hồng hoang lấy đi còn hồ lô đằng thì bị muội muội ta thu lại.”

Bạch Cẩm nói: “Ngươi không thấy những người bị ném ra hơi xấu sao?”

Phục Hy cười nhạt, nói: “Tiểu sư điệt, da thịt là ngoại hình, không cần quá để ý, thật ra bên trong đều giống nhau thôi. Hơn nữa, muội ấy vừa dung nhập máu của bản thân vào trong, Nhân tộc cũng sẽ có năng lực không ngừng tiến hoá, còn về việc sau này tiến hóa đến trình độ nào thì còn phải xem tạo hoá của bọn hắn.”

Càng ngày càng có nhiều Nhân tộc xuất hiện trong sơn cốc, mãi đến khi số lượng đã lên đến vạn người, rất náo nhiệt.