Đa Bảo vừa trở về phòng thì hắt hơi mấy cái liên tục, hắn sờ sờ mũi, cảm giác bản thân như bị ai đó mắng. Nhớ tới trải nghiệm thê thảm trước đó thì hắn liền tức giận mắng: “Thứ nịnh nọt vô liêm sỉ.”
Bạch Cẩm phất phất tay áo, xoay người bay ra ngoài. Hắn bay ra khỏi núi Côn Lôn sau đó đi theo cảm ứng trong lòng tới chỗ Bất Chu Sơn.
Hồng hoang rộng lớn mênh mông, vạn vật bao la, trong núi rừng hung thú hoành hành, người của Vu tộc nhan nhản tung hoành khắp núi.
Mỗi lần Bạch Cẩm gặp phải tình huống này đều chọn thi triển Ngũ Hành Độn thuật tránh đi. Không phải hắn sợ bọn hắn, chỉ là không thích gây chuyện mà thôi, không cần phải dây dưa với bọn hắn. Có đôi khi nhân quả hình thành bởi việc ấy, trận nhỏ đánh lâu sẽ thành trận to, càng đánh càng lớn chuyện. Kết quả là không chết không thôi.
Với tu vi cấp Kim Tiên của mình mà Bạch Cẩm phải mất mấy năm mới có thể đi từ núi Côn Lôn tới Bất Chu Sơn, bởi vậy có thể thấy được hồng hoang rộng lớn biết bao.
Dưới chân Bất Chu Sơn, Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Bất Chu Sơn không thấy điểm cuối, sườn núi đều bị mây mù che khuất. Đứng dưới chân núi, hắn cảm nhận được từ trái tim một cảm giác nhỏ bé, chấn động trước sự vĩ đại của Bất Chu Sơn, loại khí tức cổ xưa hùng vĩ này khiến cả tiên lẫn thần đều không kìm nổi muốn cúng bái.
Một lúc lâu sau, Bạch Cẩm chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ sự uy nghiêm của Chu Sơn, hào quang trên người chợt lóe lên thành một con Thương Thiên Bạch Hạc phóng thẳng lên trời xanh.
“Chiếp...” Thương Thiên Bạch Hạc hót lên một tiếng líu lo lượn quanh ở Bất Chu Sơn.
Thương Thiên Bạch Hạc bay dọc theo sườn núi, xuyên qua những đám mây trắng, đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó giống như một lời chỉ dẫn dẫn lối cho mình.
Thương Thiên Bạch Hạc lập tức chuyển hướng bay theo những gì hắn vừa cảm ứng được, bay xuyên qua những đám mây dày đặc. Một lát sau, hắn xuyên qua một đám mây nữa, đột nhiên trước mắt hắn sáng bừng lên, tầm nhìn cũng mở rộng, phía trước là một sơn cốc nằm ở sườn Bất Chu Sơn. Trong sơn cốc có vô số loài linh hoa dị thảo, tiên điệp bay múa, kim thố chạy quanh, trong đó có hai tòa công đức, tiếng đàn trong trẻo truyền ra từ trong sơn cốc.
Thương Thiên Bạch Hạc bay theo tiếng đàn, bên dòng suối cạnh sơn cốc, hắn nhìn thấy một nam tử trung niên đang đánh đàn, người đó nhắm mắt mỉm cười, khí chất nho nhã nhưng lại không đoán được tu vi. Hồng hoang thật sự có quá nhiều đại thần nhưng Bạch Cẩm đã đoán được đại khái người này là ai.
Thương Thiên Bạch Hạc lao xuống, hắn vừa đáp xuống mặt đất, ánh sáng lóe lên một cái liền biến thành hình người.
Tiếng đàn lập tức dừng lại, người đàn ông trung niên mở mắt ra, đứng dậy quay sang nhìn Bạch Cẩm rồi nói: “Tiểu hữu từ đâu đến đây?”
Bạch Cẩm vội vàng hành lễ, hắn trả lời: “Bần đạo Bạch Cẩm đến từ Côn Luân Sơn, nghe lệnh Thái Thượng sư bá dâng cho Nữ Oa nương nương một hộp trà.
Vừa rồi ở Bất Chu Sơn đột nhiên cảm ứng được một luồng lực chỉ dẫn liền đi theo mà đến, nếu vì hành vi tự tiện xông vào này khiến các vị không vui thì xin được thứ tội.”
Trung niên nam tử cười ha ha nói: “Thì ra ngươi chính là Bạch Cẩm, ta nghe có nghe tiểu muội nhắc tới ngươi, khen ngươi thông minh hiểu chuyện, ngộ tính rất cao, ta rất ít khi nghe tiểu muội khen ngợi một người như vậy.”
Trong lòng Bạch Cẩm đã đoán ra được, vị này hẳn là Phục Hy đại thần, tiểu muội hắn nói hẳn là Nữ Oa nương nương nhưng vẫn ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Không biết tiền bối là…?”
Nam tử trung niên cười nói: “Ta là Phục Hy, tiểu muội của ta chính là Nữ Oa mà ngươi muốn tìm, vừa rồi hẳn là tiểu muội đã dẫn đường cho ngươi đến đây.”
Bạch Cẩm vội vàng bái lạy, nói: “Bái kiến Phục Hy sư thúc, đã được nghe danh Phục Hy sư thúc có đức thần thánh, năng lực siêu phàm, hôm nay vừa thấy liền biết người thật còn hơn lời đồn.”
Phục Hy đưa tay đỡ Lấy Bạch Cẩm, cười ha ha nói: “Không ngờ danh hào của ta đã truyền đến tận Côn Luân Sơn rồi, đứng lên! Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Bạch Cẩm thuận theo lời Phục Hy đứng thẳng dậy, hỏi: “Sư bá, không biết Nữ Oa sư thúc ở đâu? Đại sư bá bảo ta mang chút đặc sản địa phương đưa cho nương nương.”
“Không vội! Hiện tiểu muội đang ngộ đạo, ngươi hãy đi theo ta.” Phục Hy phất tay thu đàn, đi về phía trước dọc theo dòng suối.
Bạch Cẩm nhắm mắt theo sau, một lát sau hai người đi tới một tiểu đình được xây dựng bên vách núi. Đình đài có bốn cột gỗ làm kết cấu chính, phía trên được bao phủ bởi cỏ tranh, trong đình bày bàn đá và ghế đá thoạt nhìn rất đơn sơ mà không hề giống nơi nghỉ ngơi của đại thần hồng hoang, kém quá nhiều so với hai cung điện trước đó.
Hai người ngồi vào đình nhỏ, một cơn gió thổi qua, trước mặt là biển mây cuồn cuộn khiến lòng dạ con người lập tức trở nên khoáng đạt.
Bạch Cẩm nhìn quanh đình, trong mắt dần dần hiện lên vẻ nghi hoặc. Từ một vài chi tiết có thể thấy được người kiến tạo đình này rất nghiêm túc để xây dựng nó nhưng hiệu quả cuối cùng thật sự là không thể nói nên lời.
Phục Hy cười nói: “Có phải cảm giác rất khó tin hay không?”
Bạch Cẩm lập tức nói: “Ta cảm thấy khá tốt, quay về giản đơn là cái đạo của tự nhiên.”