Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 242: Bắt đầu ngăn cách thiên địa




"Ngươi có nghĩ tại sao Bạch Cẩm lại phải nói cho chúng ta biết những chuyện này không? Có lợi gì cho hắn?"

Hạo Thiên nở nụ cười: "Chắc là vì thúc điệt tình thâm!"

Vương Mẫu bực mình: "Trước giờ các ngươi chưa từng gặp nhau thì lấy đâu ra tình cảm?"

Hạo Thiên cười ha hả: "Ta không quan tâm Bạch Cẩm có ý đồ gì, chỉ cần hắn nói có lý, mà chuyện này có ích với Thiên Đình ta thì tại sao ta không làm?"

Dao Trì Vương Mẫu nhíu mày: "Đại năng trên hồng hoang đại địa nhiều không kể xiết."

Hạo Thiên Thượng Đế ngạo nghễ nói: "Ta sợ bọn hắn chắc?"

Hắn đứng dậy nâng chén rượu Dao Trì rót cho, đồng thời lên tiếng: "Ngăn cách thiên địa không phải việc Tiên Thiên Linh Bảo bình thường có thể làm, ta cần Tố Sắc Vân Giới Kỳ."

"Ngươi nghĩ kỹ rồi hả?"

Hạo Thiên gật đầu.

Dao Trì nhìn hắn rồi vung tay, tức thì một lá cờ màu trắng nhỏ cỡ bàn tay xuất hiện, trên lá cờ nhỏ có hoa văn hình mây. Nàng bực mình nói: "Cầm lấy này! Bị đánh phát khóc cũng đừng tìm ta."

"Ha ha, cảm ơn Dao Trì."

Hạo Thiên vươn tay cầm Tố Sắc Vân Giới Kỳ, ánh mắt lộ rõ cảm xúc vui vẻ. Sau đó hắn xoay người đi ra ngoài.

Dao Trì Vương Mẫu bưng chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, bực bội cất lời: "Tất cả nam nhân đều là kẻ vô tình, lấy được đồ là đi ngay. Lần sau ngươi lại đến nhờ ta, để xem ta có cho ngươi không." Ánh mắt nàng đong đầy lo lắng.

...

Ba ngày sau, trong hư không ngoài ba mươi ba tầng trời Thiên Đình có một tế đàn cao chót vót.

Hạo Thiên mặc long bào bước lên tế đàn với vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn chắp tay thi lễ, cung kính cúi đầu, đồng thời hét to: "Thiên Đạo trên cao, đạo tổ chứng giám! Từ Bàn Cổ khai thiên đến nay ngày đêm lưu chuyển, đế vương thay đổi, vạn linh mạnh mẽ sinh tồn…"

Âm thanh lớn vang vọng khắp hồng hoang tam giới, tất cả mọi người đều nghe rõ, Thánh Nhân cũng sôi nổi quan sát.

Trên Đông Hải có một hòn đảo sừng sững, trên đảo xây cung điện đen xì, bên trên viết mấy chữ to 'Ngục Giam Đông Hải'. Hòn đảo này là địa điểm của đại đội chấp pháp Tiệt Giáo khiến tất cả đệ tử Tiệt Giáo vừa nghe tên đã biến sắc.

Trên ngục giam đen xì có một tòa cung điện trôi lơ lửng khác hẳn ngục giam đen xì bên dưới. Cung điện trên không này lấp lánh trong suốt mang lại cảm giác tươi sáng.

Bạch Cẩm mặc trường bào màu tím đi từ trong cung điện ra, áo choàng sau lưng bay phấp phới, trên áo choàng thêu một thanh kiếm sắc bén.

Mấy thân ảnh đi theo phía sau hắn là Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Ô Vân Tiên, Vũ Dực Tiên và Kim Cô Tiên, ai nấy đều để áo choàng tung bay, sắc mặt nghiêm nghị.

Bạch Cẩm lên tiếng: "Thiên địa sắp có biến cố lớn, trấn áp tất cả đệ tử Tiệt Giáo không cho bọn hắn làm bậy!"

Đám người phía sau cùng chắp tay thi lễ, đồng thanh hô: "Vâng!"

Sau khi bọn hắn đứng dậy, trường bào đồng phục trên người ngưng tụ thành thần giáp hóa thành sáu chùm sáng bay lên trời.

Bạch Cẩm đứng trước cung điện của đại đội chấp pháp ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nhiệm vụ Nữ Oa nương nương giao cho quá khó, bần đạo không làm được. Bệ hạ à, ngài phải cố lên nhé! Ta âm thầm ủng hộ ngài trong lòng!

"... Thiên địa trường tồn song chúng sinh không thể sống lâu. Bởi vì thiên địa che giấu nên hàng vạn sinh linh trở lại bình thường, ngày dài đêm lâu khiến chúng sinh hồng hoang không ổn. Hôm nay Hạo Thiên Thượng Đế ta sẽ ngăn cách thiên địa, phân chia âm dương, lập lại trật tự."

Tất cả chúng sinh đều xôn xao, vô số thần tiên rối rít ngẩng đầu, bộc lộ nỗi tức giận ngút trời. Dã Thiên Đế từ đâu tới dám quấy phá chúng ta tu hành?

Trên tế đàn, Ngọc Đế có thể cảm nhận rõ khí tức phẫn nộ truyền tới từ hồng hoang đại địa bên dưới, thế nhưng vẻ mặt hắn không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như thường. Hắn vươn tay cầm lấy lá cờ nhỏ màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay, lá cờ nhỏ bỗng trải ra rồi đột nhiên biến lớn.

Ngọc Đế hô: "Tố Sắc Vân Giới Kỳ! Phong thiên tuyệt địa!"

Tố Sắc Vân Giới Kỳ lập tức phóng lên cao, bay lơ lửng giữa không trung, phần phật vang dội.

Dưới ba mươi ba tầng trời, mây đen ùn ùn kéo đến, lấy vị trí Thiên Đình làm trung tâm càn quét khắp hồng hoang. Nơi nó đi qua thiên địa trở nên tối tăm, vô số sinh linh bên dưới đều nóng nảy. Kẻ thì điên cuồng chạy lung tung, kẻ thì kinh hoảng nằm rạp ra đất, có kẻ chuồn về nhà, có kẻ quỳ xuống đất cầu nguyện.

Mây đen bao phủ phương Bắc, đột nhiên một bức tranh khổng lồ trải rộng khắp phương Bắc hồng hoang, hàng nghìn hàng vạn thần thú được vẽ bằng mực trên bức tranh xông ra ngoài rồi tấn công lên trời.

Đồng thời ba món Tiên Thiên Linh Bảo ngưng hiện trên bức tranh, gồm Liêm Đao của Phi Liêm Yêu Thánh đã chết, Vũ Trạch Phiến của Thương Dương Yêu Thánh và Hoàng Phong Châm của Khâm Nguyên Yêu Thánh.

Ba món Tiên Thiên Linh Bảo cùng phóng lên trời, mang theo uy áp ngập trời xé tan mây đen cuồn cuộn chỉ trong nháy mắt, ánh sáng lại rải trên mặt đất.

Hàng nghìn hàng vạn thần thú màu mực chạy băng băng, xé tan mây đen trên bầu trời phương Bắc hồng hoang.

Phương Bắc vang lên tiếng gào rú vang trời tràn đầy hưng phấn của yêu thú, yêu khí cuồn cuộn bao phủ.

Trên tế đàn ngoài ba mươi ba tầng trời, Hạo Thiên đưa mắt nhìn về phương Bắc, Hạo Thiên Kính bỗng xuất hiện trong tay hắn.

"To gan!" Hạo Thiên chưa kịp ra tay, đột nhiên có một tiếng hét to trong trẻo vang lên giữa thiên địa.