Trước Nam Thiên Môn tường vân lúc ẩn lúc hiện, có một chiếc bàn đặt trước thiên môn, một lão đầu ngồi ngủ gà ngủ gật sau bàn.
Một tia sáng mạnh lóe lên trước thiên môn, Lý Trường Canh chợt giật mình tỉnh giấc, vội vàng đứng dậy.
Ánh sáng tắt, thân ảnh Bạch Cẩm hiện ra, trên mặt treo nụ cười hiền lành thân thiết. Hắn nói: "Lão trượng, xin hỏi đây là vị trí Thiên Đình phải không?"
Nhất thời Lý Trường Canh không nhìn ra lai lịch của Bạch Cẩm, hắn vuốt râu nói: "Đây đúng là Thiên Đình, tiểu hữu từ đâu đến? Đến ứng tuyển sao? Thiên Đình ta mới được thành lập, mặc dù hiện tại đang ở giai đoạn sáng lập không có nhiều nhân thủ nhưng có vai trò hết sức quan trọng đối với tam giới, sau này ắt tiền đồ rộng mở. Tiểu hữu đến đây ứng tuyển là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Dưới sự chiếu cố của bệ hạ, mai sau ngươi chắc chắn có thể trở thành đại thần nổi tiếng khắp tam giới."
Bạch Cẩm tươi cười giới thiệu: "Bần đạo là đệ tử Tiệt Giáo tên Bạch Cẩm muốn cầu kiến sư thúc, xin hãy thông báo."
Sắc mặt Lý Trường Canh chợt thay đổi, hắn thốt lên đầy kinh ngạc: "Đệ tử của Thánh Nhân!" Hắn vội vàng chìa tay nói: "Nếu có chỗ nào thất lễ thì mong thượng tiên thứ tội, mời thượng tiên đi theo ta."
Bạch Cẩm theo Lý Trường Canh đi qua thiên môn rồi đi vào trong. Đây là lần đầu tiên hắn lên Thiên Đình, trước đây lúc Yêu tộc chấp chưởng Yêu Đình, hắn chưa từng đến đây lần nào nên bây giờ hắn không kìm được ngắm nhìn xung quanh. Đình đài lầu các, cung vàng điện ngọc, linh trì lăn tăn, tiên tử thần hoa.
Lý Trường Canh cười sang sảng nói: "Những thứ này đều do bệ hạ đích thân sửa sang. Sau khi Yêu tộc sụp đổ, ngay cả nước hồ cũng bị vét sạch, chẳng có tí đạo nghĩa nào." Hắn không nhịn được lại ca ngợi: "Nhưng bệ hạ của chúng ta nhân đức độ lượng, bình dị gần gũi, khác Yêu Đế lúc trước một trời một vực."
"Ngươi từng gặp Yêu Đế rồi à?"
"Chưa từng, có điều ta nghe nói Yêu Đế bá đạo ác nghiệt."
Hai người đi trên trời như đang nhàn nhã dạo bước, thỉnh thoảng còn gặp mấy thị nữ, tất cả đều cung kính phúc thân thi lễ.
Một lát sau hai người trông thấy một nam tử mặc áo bào tím đang tươi cười đứng trước một tòa cung điện đằng xa.
Lý Trường Canh nhỏ giọng giới thiệu: "Vị này chính là Thiên Đế bệ hạ."
Bạch Cẩm gật đầu, sau đó bước nhanh về phía trước, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính chào hỏi: "Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư thúc."
Hạo Thiên nhanh chân bước tới đỡ cánh tay Bạch Cẩm lên, giọng điệu thân thiết: "Ta đã nghe nói Thông Thiên sư huynh có một đệ tử là anh tài tuyệt thế vô song từ lâu, không ngờ ngươi đã đạt thành Đại La cảnh, xứng đáng được tôn sùng trong thế hệ trẻ! Lợi hại, thật sự rất lợi hại!"
Bạch Cẩm đứng dậy, khiêm tốn đáp lời: "Chút thành tựu nhỏ nhoi của ta không xứng với lời khen ngợi của sư thúc."
Ngọc Đế nhìn Lý Trường Canh, hòa nhã nói: "Trường Canh, ngươi đến chỗ Dao Trì thông báo hôm nay ta muốn giữ Bạch Cẩm sư điệt ở lại dùng bữa."
Lý Trường Canh khom lưng thi lễ, cung kính đáp: "Vâng."
Bạch Cẩm vội vàng lên tiếng: "Bệ hạ, không cần phải phiền toái như vậy."
"Không phiền toái, gia yến mà thôi." Ngọc Đế kéo cánh tay Bạch Cẩm, tươi cười bảo: "Đi nào, vào đây với ta!"
Bạch Cẩm đi theo Ngọc đế vào trong cung điện, băng qua hành lang dài dằng dặc, sau đó đi vào hậu điện.
Hạo Thiên đi tới ghế chủ vị rồi ngồi xuống, Bạch Cẩm ngồi bên trái phía dưới.
Hạo Thiên vung tay, trước mặt Bạch Cẩm xuất hiện rượu và đồ ăn vặt. Hắn mỉm cười lên tiếng: "Đây là đặc sản của Thiên Đình gồm bánh Trung Thu bàn đào và rượu hoa quế, mời ngươi thưởng thức."
Bạch Cẩm cầm bánh Trung Thu lên nếm một miếng nhỏ, tức thì hương vị đậm đà tan chảy trong khoang miệng, ngoài ra còn có lẫn tiên linh chi khí cuồn cuộn. Hắn không kìm được khen ngợi: "Ngon lắm!"
Hạo Thiên bật cười hả hả: "Sư điệt thích là tốt rồi, lát nữa ngươi có thể mang về một ít."
"Tạ ơn sư thúc!"
Bạch Cẩm cắn hai ba miếng ăn hết bánh Trung Thu trong tay, sau đó đứng dậy chắp tay bái: "Nghe nói sư thúc vinh đăng Thiên Đế Chi Ngoại, lẽ ra ta phải đến bái kiến từ sớm nhưng vì bận rộn chuyện của Địa Phủ nên mới chậm trễ. Ta tặng một phần lễ mọn, mong sư phụ đừng trách." Trước mặt hắn xuất hiện mấy món linh bảo.
Hạo Thiên vừa cười vừa nói: "Sư điệt khách khí rồi, chuyện Địa Phủ liên quan đến bản thân hồng hoang, cũng hết sức quan trọng."
Hạo Thiên vươn tay thu linh bảo, tuy mấy món Hậu Thiên Linh Bảo này không trân quý lắm song phần tâm ý này rất đáng quý. Vả lại mấy món linh bảo không phải thứ trân quý đối với mình nhưng có lẽ đối với sư điệt thì đó là tất cả những gì hắn cất giữ! Trong lòng hắn trào dâng cảm giác ấm áp, Bạch Cẩm sư điệt khách khí thật đấy!
Hạo Thiên lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ: "Không giấu gì sư điệt, ngươi là ngươi đầu tiên đến chúc mừng, những người khác hoàn toàn không coi Thiên Đế ta đây ra gì."
Bạch Cẩm đứng thẳng người, kinh ngạc nói: "Sao lại thế?"
Hạo Thiên chỉ cười gượng chứ không nói gì. Trong mắt các đại năng ở hồng hoang, hắn vẫn là đạo đồng của Tử Tiêu Cung! Hắn tỏ ra thoải mái: "Không nhắc đến chuyện này nữa, sư điệt đến đây ta rất vui, hôm nay chúng ta không say không về."
"Sư thúc, thật ra ta không giỏi uống rượu."
Hạo Thiên cười sang sảng: "Nam nhi tốt sao lại không biết uống rượu?"
Bạch Cẩm lên tiếng: "Sư thúc, thật ra lần này ta đến đây theo lệnh sư tôn và hai vị sư bá."