Sắc mặt Địa Tạng tối sầm lại, trong lòng thoáng chốc lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Chuẩn Đề. Sư phụ, người nên nói chuyện rồi! Minh Đế chi vị của ta!
Chuẩn Đề ôn tồn nói: "Còn không mau cảm tạ Bình Tâm nương nương."
Trong nội tâm Địa Tạng nặng nề, cung kính chắp tay bái nói: "Đa tạ Bình Tâm nương nương."
Bình Tâm vừa cười vừa nói: "Đây là một nhiệm vụ lâu dài, Địa Tạng, ngươi nhất định phải giữ vững chủ ý, thực hiện theo con đường riêng của mình, đừng làm chúng ta thất vọng."
Địa Tạng khổ tâm đáp lại: "Vâng! Đệ tử đã hiểu rõ."
Chuẩn Đề đứng dậy ôn tồn nói: "Địa Tạng vẫn còn nhỏ, lần đầu rời xa chúng ta, sau này vẫn xin nương nương chiếu cố nhiều hơn, nếu có chỗ nào thiếu xót, kính mong nương nương bỏ qua."
Bình Tâm gật đầu mỉm cười nói: "Đó là đương nhiên!"
Chuẩn Đề nhìn về phía Bạch Cẩm, Bạch Cẩm ngay lập tức đáp lại bằng một nụ cười ngây ngô hồn nhiên thiện lương.
Chuẩn Đề cười ha hả nói: "Tiểu sư điệt, nếu rảnh thì có thể đến Tây phương cực lạc thế giới của chúng ta chơi."
Bạch Cẩm gật đầu liên tục, vui mừng nói: "Đa tạ sư thúc!"
Chuẩn Đề mỉm cười ôn hòa, trong nháy mắt đã biến mất với thân ảnh Địa Tạng.
Bình Tâm từ tốn nói: "Đừng đi!"
"Vâng."
"Trong số tất cả các vị Thánh Nhân, ngươi cần cảnh giác nhất là Nữ Oa và hai vị ở phương Tây kia."
“Nương nương, Nữ Oa nương nương chắc vẫn được chứ?” Bạch Cẩm thận trọng nói.
Bình Tâm liếc nhìn Bạch Cẩm, nghiêm túc nói: “Ngươi khômg nên bị vẻ bề ngoài của Nữ Oa mê hoặc. Nàng là người có lòng dạ ác độc nhất trong toàn bộ hồng hoang, vì mưu đồ của bản thân mà có thể hi sinh cả huynh trưởng và con của mình, ngươi nghĩ so với Phục Hi thì ngươi như thế nào?"
"Đương nhiên là kém xa rất nhiều."
"Vậy ngươi nên trân quý sinh mệnh, rời xa Nữ Oa, dứt khoát không được tới gần loại người như nàng."
"Vâng! Ta nghe nương nương."
…
Chuẩn Đề và Địa Tạng đi vào một cõi quỷ vực, gió lạnh thấu xương, chém giết vô số hung lệ ác quỷ, tiếng quỷ khóc chói tai. Bọn hắn đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là quỷ ảnh.
Địa Tạng buồn bã nói: "Sư tôn, kế hoạch nhúng tay vào địa phủ của chúng ta đã thất bại."
Chuẩn Đề ôn hòa vừa cười vừa nói: "Đây không phải là đã nhúng tay vào rồi sao?"
"Nhưng địa phủ bị điều khiển bởi Âm Thiên Tử của Thập Điện, ảnh hưởng của ta ở nơi này rất nhỏ. Sư phụ, nếu không thì để ta trở về đi!" Trong mắt Địa Tạng mơ hồ có một tia mong đợi.
Chuẩn Đề ngắm nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Ta vốn không ôm nhiều hy vọng với Minh Đế chi vị, Tam Thanh cũng sẽ không để Tây Giáo chúng ta nắm giữ địa phủ. Nếu ngươi thực sự có được Minh Đế chi vị, trái lại ta sẽ phải gánh vác lo lắng."
"Sư tôn, người lo lắng điều gì?"
"Đương nhiên là lo lắng việc Tam Thanh có khả năng hạ tràng, tính kế Tây Giáo ta."
Chuẩn Đề đưa tay về phía trước một chút, ảnh tử của toà cung điện hư ảo hiện lên. 'Vù vù' Cung điện ngưng thực lại, phật quang tỏa sáng, kim sắc quang mang xuyên thủng u ám, chiếu rọi U Minh thế giới.
Vô số oan hồn lệ quỷ gào thét thê lương chạy tán loạn, hóa thành từng đợt khói đen, tránh né Phật Quang Phổ Chiếu.
Chuẩn Đề dừng lại nhìn Địa Tạng cười nói: “Địa Tạng, nhớ kỹ đừng quá nóng vội, chỉ cần có thể nhúng tay vào thì lâu ngày mọi chuyện đều có thể. Ngươi chính là một trụ cột lớn cho phồn vinh của Tây Giáo chúng ta, hành động của ngươi trực tiếp liên quan đến sự thịnh suy sực của Tây Giáo đại chính thống."
Địa Tạng chắp tay trước ngực, cúi đầu hành lễ nói: "Đương nhiên đệ tử sẽ cố gắng hết sức, không dám buông lỏng."
Chuẩn Đề mỉm cười nói: “Tốt lắm!”
Rồi thân ảnh của hắn trở nên mở dần rồi biến mất, sau cùng truyền tới một câu nói sâu kín: "Địa Tạng, những lời nói kia của Bạch Cẩm, một câu cũng không thể tin."
Địa Tạng cúi đầu hành lễ nói: "Ta đã hiểu rõ!" Sau đó hắn đứng dậy và đi về phía cung điện, thân ảnh ẩn hiện tới gần cung điện uy nghi tráng lệ. Ầm! Đại môn của cung điện mở ra, hai hàng Bỉ Khâu hành giả bước ra từ trong bên trong, khom lưng cung kính kêu lên: "Bái kiến Địa Tạng Vương Bồ tát!"
Địa Tạng Vương đi qua hai hàng Bỉ Khâu hành giả, bước vào đại điện, bay lên ngồi xếp bằng trên Liên Hoa bảo tọa.
...
Ở dưới tầng chót của U Minh thế giới, Bạch Cẩm đang bóc hoa quả cho Bình Tâm nương nương, nói: " Nương nương, địa phủ chịu sự quản lý của Xiển Giáo và Phật Giáo, ắt hẳn sẽ được tiến hành một cách có trật tự, vậy đệ tử có thể trở về được chưa?"
"Sao vậy? Không muốn bồi ta?"
"Làm sao có thể! Ta ước gì có thể bồi nương nương mãi mãi, chỉ là ta sợ sư phụ có việc lại không tìm được ta." Bạch Cẩm đưa nốt trái cây đã được bóc vỏ cho Bình Tâm nương nương.
Bình Tâm nương nương tiếp nhận linh quả, nói: "Cũng đúng, thời gian ngươi tới đây cũng không ngắn, quả thật cần phải trở về, khi nào gặp được sư phụ ngươi thì thay ta cảm ơn."
"Vâng! Đệ tử nhất định sẽ truyền đạt lại."
Bình Tâm duỗi tay ra, một thanh Mộc Trượng hiện lên đưa cho Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm tiếp nhận Mộc Trượng nghi hoặc nói: "Nương nương, đây là?"
"Đây là thần khí đại diện cho quyền hành của địa phủ, địa phủ chính là trọng địa của luân hồi, không thể có sai sót, sau này ngươi phải thường xuyên tới giám sát địa phủ thay ta."
Bạch Cẩm liếc nhìn Mộc Trượng, nhanh chóng cung kính đáp: "Vâng, có thể làm việc cho nương nương là phúc phần của đệ tử."
"Đi đi!"
Bạch Cẩm chắp tay hành lễ nói: “Đệ tử cáo từ!” Sau đó hắn lùi lại hai bước, không gian xung quanh biến dạng, thân ảnh hắn biến mất trong nháy mắt.
Bạch Cẩm nương nương cầm linh quả trong tay đưa vào miệng, cắn rắc một cái, cười nói: "Thật ngọt."