Từ Hàng nghe vậy khá bất ngờ: "Ngươi cũng có bằng hữu là âm mạch chi thân? Lúc này hắn đang ở đâu?”
Thanh niên tuấn mỹ do dự nói một chút mới nói: "Ta phải giữ bí mật cho vị bằng hữu đó, có thể rời bước đi nơi khác nói chuyện không?”
Từ Hàng gật đầu nói: "Được!” Hắn quay đầu nhìn về phía Quảng Thành Tử kêu lên: "Sư huynh! Ta đi trước.”
Quảng Thành Tử nói: "Cẩn thận một chút.”
Từ Hàng đi theo thanh niên tuấn mỹ về một góc gần đó, hai người đứng trong góc nói chuyện nhưng lại không truyền ra một chút tiếng động nào.
Một lát sau, Bạch Cẩm đứng dậy nói: "Phần thi viết kết thúc!”
Một đại hán Vu tộc đứng cạnh hắn tiến lên, kẻ đó cầm một cái chiêng lớn trong tay, một tiếng chiêng rền rã vang lên.
Không gian độc lập đang lơ lửng giữa không trung lập tức biến mất, mấy ngàn tiên thần yêu ma hiện ra.
Bạch Cẩm nói: "Mọi người về trước đi! Ngày mai mọi người hãy đến đây nghe thông báo về kết quả phần thi viết.”
Vô số tiên thần hành lễ đồng thanh: "Đa tạ đại tiên!”
Tiểu thế giới mở ra, tất cả mọi người rời khỏi âm gian.
Sau khi thi viết xong, Bạch Cẩm cầm một miếng ngọc phù tiến vào Bình Tâm Điện, hắn nhìn thấy Bình Tâm nương nương đang nướng thịt ở hậu viện.
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ: “Nương nương, thịt nướng của người đâu?”
“Hung thú Ninh Tịch.”
Bạch Cẩm ngồi xuống bên cạnh Bình Tâm nương nương, hắn hít hít mũi, nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: "Nương nương, thịt của loài mãnh thú này có ngon không?”
“Tạm được! Cũng có thể ăn tạm!”
“Thịt chín chưa? Chưa chín thì người đừng ăn, ăn rồi lại đau bụng!”
“Ha ha, đa tạ Tiểu Bạch đã quan tâm ta, đương nhiên là ta phải nướng chín hẳn rồi.”
Bạch Cẩm nhìn Bình Tâm nương nương với ánh mắt vô cùng u oán, thế mà người lại không chủ động mời ta ăn cùng, hắn nói: “Nương nương, phần thi viết đã kết thúc, đây là bài thi của bọn hắn, giờ là lúc người chấm bài đó. Không thì để ta nướng thịt còn người đi chấm bài?”
Bình Tâm liếc Bạch Cẩm một cái rồi nói: “Ta mà phải đích thân chấm bài thì còn cần ngươi làm cái gì?”
“Ôi, nương nương à, ta đâu có cái tài ấy! Người mới là người đứng đầu Địa Phủ, ta chỉ đến để giúp đỡ thôi."
“Đến nếm thử thịt mãnh thú mà ta nướng đi nào!”
“Ừm, mùi thịt thơm lắm.”
…
Côn Luân Sơn nguy nga bỗng xuất hiện một con đường âm u và vặn vẹo, có mấy bóng người lần lượt bước ra khỏi con đường đó, chính là đám người Quảng Thành Tử.
Mấy người vừa đáp xuống Côn Luân Sơn thì con đường âm u đó cũng biến mất.
Quảng Thành Tử nói: “Các vị sư đệ, ta đến chỗ sư phụ báo cáo tình hình trước.”
Đám người Ngọc Đỉnh Chân Nhân đồng loạt nói: “Làm phiền sư huynh rồi."
Quảng Thành Tử bước vào Ngọc Hư Cung, hắn quỳ xuống bồ đoàn cung kính nói: “Đệ tử cầu kiến sư tôn."
Thân ảnh Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vị trí chủ vị, hắn hỏi: “Sao rồi?”
Quảng Thành Tử cung kính nói rằng: "Hôm nay chúng đệ tử đi vào Địa Phủ, đã chia nhau ra để hoàn thành phần thi viết nhưng kết quả như nào thì vẫn chưa được công bố.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi vững như núi.
Quảng Thành Tử do dự một chút rồi nói: "Khởi bẩm sư tôn, người chủ trì phần thi viết dưới địa phủ là Bạch Cẩm sư đệ, hắn có vài hiểu lầm với chúng ta, chỉ sợ điều này sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ ra nụ cười tươi nói: "Hóa ra là hắn, vậy thì ngươi cứ yên tâm, Bạch Cẩm không phải loại người không biết nặng nhẹ.”
Hả? Có phải sư phụ tin tưởng hắn quá mức rồi hay không? Hạng người tiểu nhân lẻo mép như hắn thì biết gì là nặng nhẹ đúng sai đâu chứ, nhỡ hắn dùng thủ đoạn đối phó chúng ta thì lúc đó đã muộn rồi!
“Còn có thế lực phương nào tới tham gia nữa?”
"Lần này các đạo hữu của Tây Giáo cũng tới nhưng Tiệt giáo lại không có người nào cả."
Nguyên Thủy hài lòng: "Cuối cùng thì Thông Thiên cũng thông minh được một lần.”
"Kính xin sư tôn dạy bảo."
"Nếu Bạch Cẩm đã có mối quan hệ tốt với Bình Tâm thì Tiệt giáo cũng không cần phải nhúng tay vào chuyện của địa phủ. Một là phẩm chất của các đệ tử trong Tiệt giáo không đồng đều, nếu để Tiệt giáo chấp chưởng địa phủ rất dễ sinh loạn, dễ phá hỏng phần tình cảm tốt đẹp với địa phủ. Hai là bây giờ Tiệt giáo đang đứng trên đỉnh, thế lực to lớn, nếu lại chấp chưởng địa phủ ắt sẽ không chăm lo tốt cả hai bên, ngược lại còn rước lấy sự nhòm ngó của các Thánh Nhân khác.”
"Thì ra là như thế, hóa ra Tiệt giáo không nhúng tay vào Địa Phủ lại là chuyện tốt nhưng hình như Tây Giáo lại rất khát vọng có được quyền chấp chưởng địa phủ. Bọn hắn ước chừng phái tới hơn hai mươi đệ tử, tất cả đều là tu sĩ đạt cấp bậc Huyền Tiên Kim Tiên thậm chí là Thái Ất Kim Tiên.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi nói: "Tây Giáo chấp chưởng Địa Phủ chẳng những có được công đức, còn có lợi cho việc truyền giáo hoàn thiện giáo lý, đương nhiên bọn hắn sẽ không dễ gì mà buông tay. Tương tự như vậy, địa phủ cũng rất quan trọng đối với Xiển giáo chúng ta, các ngươi cần phải dốc hết sức lực mới được.”
Quảng Thành Tử chần chờ nói: "Hồi bẩm sư tôn, chúng ta tin rằng có thể thắng Tây Giáo nhưng Bạch Cẩm sư đệ có mối hiểu lầm sâu đậm với chúng ta, chỉ sợ sẽ sinh ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.”
Nguyên Thủy trầm ngâm một chút rồi nói: "Ngươi đi trước đi! Vi sư tự có cân nhắc.”
Quảng Thành Tử đứng dậy cung kính nói: "Vâng, đệ tử cáo lui!”