Các đệ tử Xiển Giáo còn lại cũng im lặng, bầu không khí hết sức lúng túng.
Bạch Cẩm đứng thẳng người nhìn chúng đệ tử Xiển Giáo: "Ừm, ta xin cáo từ trước."
Xích Tinh Tử lên tiếng: "Sư huynh đi thong thả!"
Bạch Cẩm đi vài bước, vừa quay đầu thì thấy một đám đệ tử Xiển Giáo đang nhìn mình bằng ánh mắt u oán. Hắn lập tức hoảng sợ, cất giọng hỏi: "Vậy ta đi thật nhé?"
Tất cả các đệ tử Xiển Giáo đều gật đầu, lặng im không nói gì.
Chuyện gì thế này? Bạch Cẩm vội vàng rảo bước, chân bước lên mây bay vút ra ngoài. Sau khi hắn bay ra khỏi dãy Côn Luân Sơn, không gian bỗng méo mó, thân ảnh hắn chợt biến mất không còn tăm hơi. Người đạt thành Đại La có khả năng tùy ý điều khiển không gian, một bước đến thiên nhai cũng chỉ đến thế mà thôi.
...
Hai đạo quang ảnh cấp tốc chạy thục mạng trên mặt biển Đông Hải, sau đó rơi xuống Đa Bảo Đảo, hóa thành hai đại hán râu dài vội vã chạy vào trong Đa Bảo Tháp.
Đa Bảo đang giảng đạo trong Đa Bảo Tháp, hai đại hán râu dài trà trộn vào trong đó, ngồi xếp bằng trên hai tấm bồ đoàn với vẻ mặt hoảng hốt.
Đa Bảo vẫn thản nhiên, giọng nói to vang vọng trong Đa Bảo Tháp: "Đại La là tất cả không gian vĩnh hằng tự tại, là thoát ly khỏi không gian và thời gian, duy ngã duy nhất. Tu thành Đại La sẽ được giải thoát không còn mỏi mệt, tán tụ không còn dơ bẩn, tùy ý ngao du trên trời lẫn dưới nhân gian nhưng nếu muốn trở thành Đại La thì muôn vàn khó khăn, cần khắc khổ tu hành suốt ngàn vạn năm, giữ vững bản tâm, không vì ngoại giới mà thay đổi. Tinh tại tâm, giản tại hình. Siêu thoát ngoài tam giới, hàng phục thiên địa ngũ hành, trải qua ba kiếp cửu nạn mới có được một cơ duyên..."
Bên ngoài có ba đốm sáng bay vụt đến, đáp xuống bên ngoài Đa Bảo Đảo rồi hóa thành ba bóng người theo thứ tự là Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên và Ô Vân Tiên. Tất cả đều mặc đồng phục màu đen, áo choàng tung bay sau lưng.
Ô Vân Tiên cất giọng nặng nề hỏi: "Bọn hắn trốn vào đạo tràng của Đa Bảo sư huynh rồi, giờ phải làm sao?"
Vũ Dực Tiên lơ đãng nói: "Cái gì mà phải làm sao? Đương nhiên là xông vào. Chúng ta gánh vác Thánh mệnh thanh tẩy Tiệt Giáo, sao có thể lùi bước?"
Khổng Tuyên cầm Linh Vũ Phiến, nghiêm nghị nói: "Không phải lùi bước nhưng dù sao nơi này cũng là đạo tràng của Đại sư huynh, vẫn nên thận trọng thì hơn. Ô Vân sư huynh, thỉnh giáo Phó đội trưởng đi!"
"Được!"
Ô Vân Tiên vẽ bùa lên không trung, một đạo phù triện óng ánh ngưng hiện rồi hóa thành một đạo kim quang phóng lên trời.
Chốc lát sau, một đám lưu vân bay vút tới, hạ xuống bên cạnh ba người. Triệu Công Minh đang đứng trên đám lưu vân đó.
Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên và Ô Vân Tiên cùng chắp tay thi lễ: "Phó đội trưởng!"
Triệu Công Minh hỏi: "Tình hình hiện tại thế nào?"
Khổng Tuyên vừa phe phẩy quạt lông vừa trả lời: "Chúng ta phát hiện một nơi chôn xác dưới đáy biển, tất cả thi thể đều là Giao Nhân nhất tộc, toàn bộ thi thể đều bị ăn mất não và mắt. Chúng ta lập tức tiến hành điều tra thì phát hiện có ba nơi bộ lạc Giao Nhân bị tàn sát, cuối cùng xác định là do hai đệ tử ngoại môn gây ra. Bọn hắn là hai huynh đệ, tên lần lượt là Cốt Ba và Linh Ba. Một tên thích ăn não, một tên thích ăn mắt. Tuy nhiên trong lúc điều tra chúng ta đã làm kinh động đến bọn hắn, để bọn hắn chạy thoát và trốn vào đạo tràng của Đại sư huynh."
Vũ Dực Tiên lập tức bổ sung: "Ta còn phát hiện một đệ tử ngoại môn tên là Mã Nguyên thích ăn tim, cần phải chú ý nhiều hơn."
Ô Vân Tiên hỏi: "Phó đội trưởng, bây giờ làm thế nào? Phải vào trong bắt người à?"
Triệu Công Minh trầm ngâm giây lát rồi nói: "Các ngươi chờ chút, ta đi cầu kiến Đại sư huynh." Hắn điều khiển đám mây bay về phía Đa Bảo Tháp.
Mấy người ra ngoài Đa Bảo Tháp, chặn trước Đa Bảo Tháp, mà kẻ cầm đầu là Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Vũ Dực Tiên nhìn một đại hán mặt dài, nhỏ giọng nói: "Tên kia là Mã Nguyên!"
Khổng Tuyên và Ô Vân Tiên gật đầu, tầm mắt thoáng dừng trên người Mã Nguyên. Đúng là phải chú ý tới tên đệ tử này nhiều hơn.
Triệu Công Minh mỉm cười lên tiếng: "Trường Nhĩ sư huynh, ta muốn cầu kiến Đại sư huynh, nhờ ngươi thông báo một tiếng."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên lắc đầu: "Đại sư huynh đang giảng đạo, không tiếp khách!"
"Sư huynh nói đùa, rõ ràng là vừa rồi có hai đệ tử đã vào trong."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vừa cười vừa nói: "Nhất định là ngươi nhìn nhầm rồi."
Vũ Dực Tiên lập tức bất mãn hét lên: "Này, ngươi lừa ai đó? Ta tận mắt nhìn thấy bọn hắn đi vào."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên bình thản nói: "Ta bảo không có là không có."
Khổng Tuyên không phe phẩy cây quạt lông trong tay nữa, hắn nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Trong tay Vũ Dực Tiên xuất hiện một thanh Phương Thiên Họa Kích.
Mấy người phía sau Trường Nhĩ Định Quang Tiên đồng loạt bước lên một bước, khí tức trầm ngưng tạo thành rãnh trời. Mã Nguyên nhìn Vũ Dực Tiên với vẻ bất thiện, còn nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng.
Triệu Công Minh vội vàng nghiêng đầu nói: "Thu vũ khí lại, không được hành động xốc nổi."
Khổng Tuyên dùng quạt lông đánh Vũ Dực Tiên một phát, đồng thời nói khẽ: "Đại sư huynh đã đạt thành Đại La."
Vũ Dực Tiên hừ lạnh, thu Phương Thiên Họa Kích lại. Đại La thì giỏi lắm à? Sớm muộn gì ta cũng có thể đạt thành Đại La chính quả."