Trường Nhĩ Định Quang Tiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trên người tỏa ra Thượng Thanh Tiên Khí, tiên khí vờn quanh tạo thành một cột khí cao chọc trời, toàn bộ cánh chim bay đến đều bị tiên khí hút vào và bao vây bên trong.
"Ha ha, giỏi đấy!" Vũ Dực Tiên cười lớn, đồng phục chấp pháp trên người ngưng tụ rồi biến thành một bộ thần giáp. Sau đó hắn lao từ trên cao xuống.
Ầm! Hai tay giao nhau, một đợt sóng va đập khủng khiếp cuốn hết ra ngoài. Biển cả dậy sóng ầm ầm. Tên đệ tử ngoại môn mập mạp ở gần đó lập tức bị hất bay ra ngoài trăm dặm, hốt hoảng chạy trốn.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên chợt biến sắc, thực lực của hắn không thua kém mình ư? Hắn là ai? Vì sao trước giờ mình chưa từng nghe danh hiệu của hắn?
Khổng Tuyên tức giận siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi gằn lên: "Để mấy vị sư huynh sư tỷ chê cười rồi, sau này ta nhất định sẽ quản giáo hắn chặt chẽ."
Vân Tiêu nở nụ cười nhẹ nhàng: "Ta cảm thấy lệnh đệ rất thẳng thắn."
Ô Vân Tiên khen ngợi: "Đại đội chấp pháp muốn chính thức giám sát Tiệt Giáo thì chung quy vẫn phải lập uy. Ta cảm thấy Vũ Dực Tiên sư đệ làm rất tốt."
Một tiếng "ầm" vang lên, Vũ Dực Tiên phóng lên trời, chuyển hướng giữa không trung. Hắn vươn tay, hai con Giao Long một đen một trắng bay ra, gầm thét lao xuống dưới.
"Âm dương chi pháp? Ha ha, trò vặt thôi!" Mỗi tay Trường Nhĩ Định Quang Tiên xuất hiện một thanh đoản thích, hắn bật lên bay thẳng ra ngoài, thân ảnh hết bật lại nhảy trên không trung, song thích vạch ra hai vết tích rõ ràng, tức thì hai con Âm Dương Giao Long bị song thích tách rời.
"Hay lắm!" Vũ Dực Tiên hưng phấn hô to, tay cầm Phương Thiên Họa Kích đâm xuống. Keng keng keng keng! Hai đạo thân ảnh đang chiến đấu va vào nhau trên không trung, Âm Dương Kích Pháp và Thố Nha Kích Pháp tranh hùng, về mặt pháp lực thì bất phân thắng bại, mà võ nghệ cũng khó phân cao thấp.
Sau một hồi chiến đấu, càng lúc càng có nhiều người đến vây xem, vừa chỉ trỏ vừa hào hứng bàn tán sôi nổi.
"Sư huynh, ta tới giúp ngươi một tay!" Cầu Thủ Tiên hét lớn, sau đó cầm đại đao bay ra tấn công Vũ Dực Tiên.
Ô Vân Tiên cũng quát to: "To gan! Đường đường là đệ tử Tiệt Giáo mà lại học thói đánh lén!" Một cái búa lớn xuất hiện trong tay hắn. Hắn thình lình vung búa, trên bầu trời vang lên tiếng rít đinh tai. Ngay sau đó, một đạo ô quang bắn về phía Cầu Thủ Tiên.
Cầu Thủ Tiên vội vàng chém một đao. Keng! Búa lớn đập thủng đại đao, giáng 'bộp' vào ngực Cầu Thủ Tiên.
Phụt! Cầu Thủ Tiên phun ra một ngụm máu tươi, bắn ngược trở về, rơi tõm xuống biển.
"Đáng giận!" Một cái mũi dài đánh tới Vũ Dực Tiên.
Vân Tiêu giậm một chân về phía trước. Lấy vị trí dưới chân nàng làm trung tâm, đường vân trận pháp chằng chịt lập tức lan ra khắp mặt biển hình thành một đại trận. Nước biển ầm ầm dâng thẳng lên cao tạo thành một bức tường nước khổng lồ như muốn chia tách thiên địa.
Cái mũi dài đánh lên bức tường nước làm phát ra tiếng chấn động ầm ầm, trên tường nước nổi lên gợn sóng khổng lồ, hoàn toàn không có cách nào phá vỡ.
Khổng Tuyên khen ngợi: "Nhất niệm thành trận, sư tỷ tu hành tốt lắm!"
Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói: "Ta nghe sư tôn giảng đạo nên mới có tiến bộ." Nàng vung tay, tường nước bỗng nổ tung hóa thành cơn mưa ngập trời. Sau khi mưa ngừng, Linh Nha Tiên đã biến mất không còn tăm hơi, trên mặt biển chỉ còn hơi nước lượn lờ.
Bộp! Tiếng va đập vang lên trên không trung, Trường Nhĩ Định Quang Tiên và Vũ Dực Tiên cùng bay ngược ra ngoài.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên xoay người giữa không trung, phẫn nộ quát: "Ta đã lĩnh giáo thủ đoạn của đại đội chấp pháp, chúng ta đi!"
Hắn đáp xuống bên cạnh Cầu Thủ Tiên, vươn tay túm lấy đối phương rồi bay ra ngoài.
Vân Tiêu cũng phất tay xóa đại trận, Linh Nha Tiên lao ra khỏi đại trận, theo sát phía sau.
Vũ Dực Tiên bay từ trên trời xuống, cười ha hả nói: "Đã, đã lắm! Từ lúc bái sư đến giờ, cuối cùng ta cũng gặp được một đối thủ ngang tầm."
Triệu Công Minh mỉm cười lên tiếng: "Quả nhiên người được sư huynh ưng ý chọn vào đội chấp pháp đều có chỗ hơn người. Thực lực của hai vị sư đệ thật sự khiến người ta tán thưởng, sư huynh cam bái hạ phong."
Ô Vân Tiên lắc đầu nói: "Sư huynh khiêm tốn, ta không có lòng tin có thể thắng được sư huynh."
Vũ Dực Tiên nghiêm túc nói: "Ta cũng không có!"
Vân Tiêu khẽ mỉm cười: "Các ngươi đừng tâng bốc nhau nữa, tất cả đều lợi hại là được chứ gì!"
Khổng Tuyên gật đầu, tươi cười bảo: "Sư tỷ nói rất đúng, quả thật có hiềm nghi bọn hắn tâng bốc lẫn nhau."
Triệu Công Minh bật cười ha hả: "Được được, chúng ta không khiêm tốn nữa. Có chư vị sư đệ giúp đỡ, ta tin rằng chúng ta chắc chắn sẽ không làm sư huynh thất vọng, sẽ thanh tẩy được Tiệt Giáo cho sư tôn."
Mấy người vừa nói vừa cười đi vào trong đảo.
Trận đại chiến này truyền khắp Tiệt Giáo suốt một thời gian dài, đại đội chấp pháp đánh một trận thành danh, đặc biệt là những người ra tay như Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên và Vân Tiêu có uy danh cực cao. Mà Triệu Công Minh và Kim Cô Tiên tuy không ra tay nhưng cũng không có ai dám coi thường. Bọn hắn có thể trở thành đội viên đại đội chấp pháp ngang hàng với Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên và Vân Tiêu thì sao có thể là kẻ tầm thường?