Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1456: Đối đầu chính diện




Trong Thiên Đình, Bạch Cẩm ngồi trên đế vị quan sát toàn cuộc. Hễ có chỗ nào suy yếu đều được Bạch Cẩm hỗ trợ, xoay chuyển tình thế.

Đồng thời, từng đồng Công Đức Kim Tiền bốc cháy, hiến tế cho Thiên đạo, thêm từng tầng bảo vệ cho đám tiên thần Triệu Công Minh, chi viện cho bọn hắn đại chiến.

Mặc dù đám Jehovah, Odin, Zeus nói là đã lan truyền tin tức về hồng hoang khắp hồng mông, nhưng không phải tất cả các thế giới đều đến. Bây giờ xem ra những thế giới đến đây không mạnh lắm, hồng hoang có thể đối phó.

Ầm! Ở sâu trong Hỗn Độn có một luồng Thánh Nhân chi uy to lớn truyền ra, một thân ảnh cao lớn từ từ nhô lên, giọng nói hùng hậu như có như không vang lên: "Trò hề này cũng nên hạ màn rồi."

Thân ảnh cao lớn đứng sừng sững trong Hỗn Độn, tuy không thấy rõ ràng nhưng có thể cảm nhận được Thánh đạo uy nghiêm vô tận tỏa ra ở đằng xa.

Trong Thiên Đình, Bạch Cẩm bỗng đứng bật dậy, nặng nề bật thốt: "Thánh Nhân!"

Hạo Thiên Thượng Đế đang trấn áp Thần Vương chợt run rẩy cả người, bất chợt ngoảnh đầu, trầm giọng nói: "Thánh Nhân!"

Một mảnh Thụ Giới rộng lớn bao gồm mấy trăm thế giới, lão đạo Trấn Nguyên Tử đứng trên đỉnh Thụ Giới. Trong đám dây leo ở Thụ Giới, ba vị Thần Vương đang vùng vẫy.

Trấn Nguyên Tử bỗng ngoảnh đầu nhìn vào sâu trong Hỗn Độn. Thánh Nhân!

Côn Bằng, Tứ Tượng Thần Thú, Vô Thiên, Khuê Cương... đều bất giác quay đầu nhìn lại, cõi lòng nặng nề.

Thân ảnh cao lớn kia chậm rãi vươn bàn tay khổng lồ ra, chỉ vào Bạch Cẩm. Ngón tay trắng nõn như ngọc xuyên qua Hỗn Độn, giống như trụ trời, vượt qua ba mươi ba đế quan, giáng xuống Bạch Cẩm.

Huyền Đô đại pháp sư không hề do dự, lập tức ném Thái Cực Đồ trong tay ra. Thái Cực Đồ xoay tròn rồi biến to, đón lấy ngón tay, chắn trước Thiên Đình.

Ngón tay như ngọc trụ đè lên Thái Cực Đồ, lập tức ấn Thái Cực Đồ lõm xuống. Địa hỏa thủy phong tiêu diệt ngón tay.

"Ồ, trong thế giới hoang vu này của các ngươi còn có pháp bảo như vậy sao?" Một giọng nói tràn đầy ngạc nhiên vang lên.

"Nhưng vô dụng thôi, pháp bảo này cứ để bản tọa lấy." Ngón tay khẽ cong lên, địa hỏa thủy phong tán loạn, Thái Cực Đồ xoay tròn trên ngón tay.

Bạch Cẩm đứng trên Thiên Đình, lấy tay làm kiếm, dựng trước hàng lông mày, đột ngột vung xuống, đồng thời hô: "Chém!"

Một đạo Kiếm Đạo Phù Văn sáng lên, kiếm quang màu xanh lục bích lấp lánh từ trong tay chém ra. Kiếm quang tràn ngập Hỗn Độn, hóa thành một thanh thần kiếm đâm thẳng vào ngón tay ngọc trụ. Uy áp của Thánh đạo uy nghiêm nặng nề chém xuống chiến trường, khiến chúng thần hoảng sợ, nguyên thần run rẩy. Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn thanh thần kiếm màu xanh lục bích, chiến trường tĩnh lặng như tờ.

"Phụt!" Kiếm ý của Thanh Bình Kiếm rạch qua ngón tay ngọc trụ, tức thì huyết quang bắn tung tóe. Ngón tay khổng lồ bị một nhát kiếm chặt đứt, rơi vào trong Hỗn Độn.

"Á! Chết tiệt!" Một tiếng hét giận dữ vang lên trong Hỗn Độn.

Thân ảnh lão giả chợt lóe lên rồi xuất hiện trước Tam Thập Tam Trọng Quan, mặt mày xanh mét, nhìn Bạch Cẩm trên Thiên Đình, tức giận quát: "Thánh đạo, không ngờ thế giới này của các ngươi lại có Thánh Nhân. Cút ra đây cho ta!"

Uy áp Thánh Nhân hùng hậu ập xuống ba mươi ba tầng trời, đông đảo thần linh biến sắt, lập tức bị ép còng lưng, quỳ 'bịch bịch bịch' trong Hỗn Độn. Bọn hắn siết chặt nắm đấm, vùng vẫy đứng dậy nhưng không thể nhúc nhích, ý nghĩ thần phục quỳ bái càng lúc càng mãnh liệt, toàn thân mất khống chế.

Chỉ có cường giả Chuẩn Thánh vẫn đang cố gắng chống đỡ, chưa quỳ xuống.

Đây là Thánh Nhân sao? Bạch Cẩm cuống lên, vội vàng hét: "Sư phụ, mau tới cứu mạng!"

Thân ảnh Thông Thiên giáo chủ im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng lão giả, khoác tay lên vai hắn, lạnh nhạt cất lời: "Trông ngươi không còn nhỏ, vậy mà lại ở đây bắt nạt tiểu bối, đúng là mất mặt."

Toàn thân lão giả run lên, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi. Lúc nào? Vì sao mình không phát hiện ra? Hắn đột ngột quay lại.

Phập! Một thanh Tiên Kiếm xuyên qua cơ thể lão giả, một kiếm xuyên tim, thần quang lưu chuyển trên trường kiếm.

Lão giả nhìn người trẻ tuổi cầm Thanh Bình Kiếm, ngẩn ra giây lát rồi tức giận gào lên: "Đê tiện, ngươi đánh lén, đúng là sỉ nhục Thánh đạo."

Thông Thiên giáo chủ nhíu mày, giọng nói bất thiện: "Mắng ta đê tiện?" Thanh Bình Kiếm trong tay xoay vèo vèo, tức khắc huyết nhục văng tung tóe.

"Á!"

Lão giả kêu gào thảm thiết, thân ảnh lập tức biến mất, một khắc sau ngưng tụ thân hình. Thương thế trên người nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường, như thể chưa từng bị thương.

Lão giả sắp giận điên lên. Mình đích thân tới đây, trong dự đoán của mình, hẳn là mình sẽ lấy khí thế vô địch trấn áp thế giới này, cướp đoạt cơ duyên chứng đạo, cho dù thế giới này có thánh thần cũng chẳng làm gì được mình.

Nhưng ai dè thánh thần của thế giới này lại đê tiện như vậy. Đầu tiên mượn tay một tên tiểu bối đánh lén mình, khiến mình mất một ngón tay, mất hết thể diện.

Sau đó lại nhân lúc mình nổi giận đánh lén mình, khiến mình bị thương. Đánh lén, vẫn là đánh lén, vô liêm sỉ cực độ!

Lão giả vươn tay lấy một cây gậy gỗ ra, chỉ vào Thông Thiên giáo chủ, giận dữ mắng: "Ngươi đánh lén, ta không chơi lại một kẻ rác rưởi như ngươi. Có bản lĩnh thì ngươi đối đầu chính diện với ta đi!"

Thông Thiên chìa tay lau Thanh Bình Kiếm, cười ha hả nói: "Lâu lắm rồi không có ai muốn đối đầu chính diện với ta. Ngươi đã yêu cầu thì ta không tiện từ chối ngươi."

Thông Thiên giáo chủ và lão giả biến mất trong nháy mắt, chiến trường chuyển ra ngoài Hỗn Độn xa tít tắp.