Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1447: Đệ tử rất sợ chết




Tươi cười trên mặt Hạo Thiên Thượng Đế biến mất. Hắn thở dài một hơi, dùng một giới lực nghênh chiến chư thiên vạn giới, Hạo Thiên Thượng Đế cũng không có lòng tin sẽ giành được thắng lợi. Hiện tại việc có thể làm chính là dốc toàn lực ngăn cản, chắn tất cả chư thiên vạn giới ở ngoài hồng hoang, tránh để hồng hoang bị tổn thương.

Điều quyết định trận chiến tranh này thắng lợi hay thất bại chính là Thánh Nhân Đạo Tổ. Dưới Thánh Nhân đều là con kiến hôi cũng không phải hư ngôn.

Bên kia, Bạch Cẩm hoảng hốt một chút, lúc phục hồi tinh thần lại, đã xuất hiện trên một con phố náo nhiệt ở Địa Tiên Giới, hắn lập tức nhìn xung quanh.

Ngọc Lâu lão đạo ngồi trước một quầy quẻ bên đường, mang dép lê đeo kính râm, miệng ngậm điếu thuốc.

Bạch Cẩm vội vàng tiến lên hành lễ, cung kính nói: "Đệ tử bái kiến sư gia!"

Ngọc Lâu lão đạo gõ gõ bàn, mỉm cười nói: "Ngồi đi!"

Bạch Cẩm đứng dậy ngồi xuống trước bàn, áy náy nói: "Hài nhi làm bậy, dẫn đến hồng hoang bị chư thiên vạn giới xâm lấn, đây là tội nghiệp ngập trời, kính xin sư gia trách phạt."

"Đây là La Hầu làm, liên quan gì đến ngươi?"

"Đệ tử cũng có tham dự, há có thể vô tội?"

"Ha ha! Yên tâm, sư gia ta còn chưa hồ đồ, chuyện này không trách ngươi được.

Bạch Cẩm, nghe nói các ngươi dự định thành lập liên quân đối kháng chư thần ngoại vực?"

Bạch Cẩm gật đầu, kiên nghị nói: "Vâng! Vì thủ hộ hồng hoang, thủ hộ nhà của chúng ta, trăm trận trăm thắng không lùi."

Ngọc Lâu lão đạo mỉm cười nói: "Các ngươi có tâm này rất tốt, hiện tại nguy cơ đến thì phải liên hợp hết thảy lực lượng có thể liên hợp, chẳng những phải liên hợp tam giới, mà còn phải liên hợp Ma Giới mới đúng.

Trước đó nghĩa phụ ngươi có tới tìm ta, để ngươi trở thành tổng chỉ huy liên quân hai giới Thần Ma, ta đồng ý?"

"Cái gì?" Bạch Cẩm kinh hãi kêu lên, vội vàng nói: "Sư gia, trong tam giới có Hạo Thiên sư thúc cùng rất nhiều đại năng, làm sao lại đến phiên đệ tử ta đến chỉ huy? Kính xin sư gia thu hồi thánh mệnh!"

Ngọc Lâu lão đạo cười nói: "Bọn hắn đều khó có thể phục chúng, người có khả năng thống nhất Thần Ma hai giới chỉ có ngươi, có thể trấn phục Vu Yêu cũng chỉ có ngươi, Hạo Thiên cũng không được."

"Sư gia, đệ tử vẫn luôn được ngài và sư phụ sư bá bảo vệ, trưởng thành cho đến bây giờ luôn thuận buồm xuôi gió. Ta còn rất non nớt, cũng không có chuẩn bị tốt việc gánh vác trọng trách lớn như vậy."

"Ngươi là một hài tử ngoan, ngươi luôn làm rất tốt.

Bạch Cẩm, ngươi phải tin vào chính mình. Ngươi có thể, ánh mắt của ta sẽ không nhìn lầm.

Bây giờ đang là thời khắc tồn vong của hồng hoang, không phải lúc từ chối. Bạch Cẩm, hồng hoang dựa vào ngươi."

"Sư bá, ngài thì sao?"

Ngọc Lâu lão đạo tiêu sái cười nói: "Ta tự nhiên là đi nghênh chiến Thiên đạo, giờ phút này trong thế giới sắp tới, có mấy thế giới sinh ra Thánh Nhân, có Thánh Nhân thì cũng có Thiên đạo."

Bạch Cẩm kinh hãi kêu lên: "Chiến Thiên đạo?" Sau đó hắn lại hoài nghi nói: "Sư gia, ngài được không?"

"Nam nhân sao có thể nói không được? Chẳng những muốn chiến Thiên đạo, ta còn muốn chơi đùa cùng mấy Thiên đạo."

"Sư gia trâu bò!”

"Ha ha! Không trâu bò làm sao lại là sư gia ngươi?” Ngọc Lâu vui vẻ cười to.

Trong lòng Bạch Cẩm vững vàng, mừng rỡ nói: "Thoạt nhìn chúng ta sẽ tất thắng."

Ngọc Lâu lão đạo nghi hoặc hỏi: "Ngươi biết sẽ tất thắng?"

Bạch Cẩm tỏ ra đương nhiên, cười ha hả nói: "Sư gia, ngài không cần thử ta. Ngài có lòng tin như thế, tâm tính thoải mái như vậy, không phải tất thắng thì là cái gì? Hãy yên tâm, ngay cả khi ta biết chúng ta sẽ tất thắng, ta cũng sẽ làm một cách nghiêm túc, không bao giờ nhường nhịn đối thủ."

"Ta thoải mái là bởi vì vạn giới đối với ta không có nguy hiểm, chư thiên vạn giới cũng tốt, Thánh Nhân tập kích cũng được! Đối với ta, chuyện này không có bất kỳ mối nguy hiểm nào. Ta có thể đi bất cứ lúc nào, bao gồm cả nghĩa phụ, sư phụ, sư bá của ngươi, tất cả đều có thể thoát thân, chỉ cần bọn hắn muốn."

Nụ cười của Bạch Cẩm nhất thời dừng lại, khó có thể tin nhìn Ngọc Lâu lão đạo, nói: "Sư gia, ngài có thể đi sao? Ngài sẽ không trốn thật đâu, phải không?!"

Ngọc Lâu lão đạo vuốt râu, cười ha hả nói: "Yên tâm, nếu hồng hoang sụp đổ, ta sẽ báo thù cho các ngươi."

"Ta!" Bạch Cẩm cảm giác có một cỗ uất khí dâng lên, sư gia này không còn yêu ta nữa.

Báo thù? Ta đều đã chết, báo thù còn có ích lợi gì?

Bạch Cẩm lập tức đứng dậy, bước nhanh ra phía sau Ngọc Lâu lão đạo, nắm tay đấm lưng cho hắn, cười nói: "Sư gia, ngài cảm thấy có khả năng như vậy hay không nhé? Lúc ngài định rút lui thì tiện tay mang theo ta, còn có đại đội chấp pháp, còn có Thạch Cơ sư muội, Cô Lương sư muội, còn có Tư Pháp Thiên Thần.

Thê nữ khổng Tuyên ở Chu Tước Giới cũng phải mang theo.

Còn có Minh Hà giáo chủ của Huyết Hải, chính là nhân kiệt một phương, thuận tiện mang theo luôn.

Trấn Nguyên Đại Tiên đối với ta cũng rất tốt, mang theo.

Hạo Thiên sư thúc, Dao Trì sư thúc, sư gia ngài nhất định sẽ mang theo đi!

Tứ Tượng Thánh Thú trấn thủ hồng hoang, lao khổ công cao, nhất định phải mang theo.

Còn có..."

Ngọc Lâu lão đạo giơ tay cắt ngang nói: "Bất luận kẻ nào ta cũng không mang theo."

"Ách..." Bạch Cẩm Thích đột nhiên câm nín, nắm đấm cũng dừng lại, khó có thể tin nhìn sư gia, ngài tuyệt tình như vậy sao?

Ngọc Lâu lão đạo nói: "Nếu đến lúc đó ngay cả ta cũng phải rút lui, chứng tỏ tình huống đã thập phần nguy hiểm, chắc chắn không có thời gian dẫn các ngươi theo, hẳn là ngươi sẽ hiểu."

Bạch Cẩm vẻ mặt đau khổ nói: "Sư gia, chỉ sợ ta không có cách nào hiểu nổi, đệ tử rất sợ chết đó."

"Nếu sợ chết, vậy thì cố gắng phấn đấu, có lẽ dưới sự trợ giúp của các ngươi, ta có thể giành được thắng lợi cũng không chừng."

Bạch Cẩm chấn động tinh thần, vội vàng hỏi: "Sư gia, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể giúp ngài?"