Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1427: Không hổ là hài tử của ta




Ở một nơi khác, trong Ma Giới, Bạch Cẩm, Vô Thiên và Khuê Cương đi tới Hắc Tiêu Cung.

Trong cung điện, La Hầu Ma Tổ ngồi ngay ngắn trên chủ vị.

Ba người Bạch Cẩm thi lễ, sau đó ngồi xuống bồ đoàn ở bên dưới.

Bạch Cẩm hỏi ngay: "Nghĩa phụ, đã xác định vị trí của Ngoại Vực Thế Giới chưa? Khi nào chúng ta đi chinh phạt?"

Vô Thiên và Khuê Cương cũng nhìn Ma Tổ trên chủ vị. Đặc biệt là Khuê Cương, ánh mắt nóng rực như lửa, cực kỳ nhiệt tình với việc chinh phục thế giới khác.

La Hầu Ma Tổ cười ha hả: "Không cần đi, bọn hắn đã tới."

Bạch Cẩm hơi ngạc nhiên: "Đã tới?"

La Hầu Ma Tổ mỉm cười nói: "Bọn hắn đang đến gần hồng hoang, mười năm sau sẽ tới nơi."

Khuê Cương Pháp Tổ nở nụ cười dữ tợn: "Bọn hắn coi hồng hoang là quả hồng mềm hay gì mà cũng muốn chinh phục hồng hoang."

Vô Thiên Phật Tổ nhướng mày, lạnh lùng cất lời: "Chinh phục hồng hoang? Ta muốn xem bọn hắn có bản lĩnh gì mà dám có tâm tư này."

La Hầu Ma Tổ nhìn ba người sục sôi ý chí chiến đấu bên dưới, tỏ ý hài lòng: "Chuyện trấn áp thế giới xâm lược lần này giao cho các ngươi, ta sẽ không nhúng tay."

Bạch Cẩm chợt nghĩ đến điều gì, bèn mỉm cười hỏi: "Nghĩa phụ, giặc ngoại xâm có mạnh không?"

"Ba Chí Cường Chuẩn Thánh và một số Chuẩn Thánh. Đừng chủ quan, nếu làm mất mặt Ma Giới thì ta không tha đâu."

Bạch Cẩm, Khuê Cương và Vô Thiên đồng loạt chắp tay đáp: "Tuân pháp chỉ!"

...

Mười năm trôi qua trong nháy mắt. Đối với tiên thần mà nói, mười năm chỉ là chớp mắt, nhưng đối với phàm nhân thì đã ba nghìn sáu trăm năm mươi năm trôi qua.

Trong Phàm Gian Giới, Phật Giáo vẫn đang đại hưng, ba Phật môn kìm hãm lẫn nhau, thảo phạt lẫn nhau.

Sau bốn nghìn năm phát triển, dưới sự phổ biến của Phật Giáo, bách gia lại tỏa sáng, Đạo môn cũng dần khôi phục.

Trong Địa Tiên Giới, lầu các chạm mây trời, xe cơ quan qua lại như mắc cửi, bưu kiện giao khắp tám phương, khung cảnh phồn vinh thịnh thế.

Trong một tòa thành trì, Ngọc Lâu lão đạo đeo kính, lái xe cơ quan chạy trên con đường đặc biệt, tham gia cuộc thi đua xe.

Ngọc Lâu lão đạo ấn cửa sổ xe xuống, ló người ra, tươi cười vẫy tay.

Khán giả vây xem hoan hô vang trời.

"Chuẩn bị!"

"Bắt đầu!"

Mệnh lệnh vừa vang lên, vèo vèo vèo... từng chiếc xe cơ quan phóng ra khỏi điểm xuất phát, cấp tốc băng qua đại đạo rộng rãi, ngươi truy ta đuổi như tia chớp, khói bụi cuốn lên.

Không lâu sau, xe đua đã đến một khu vực núi.

Từng chiếc xe cơ quan biến hình răng rắc, biến thành từng người máy nhảy lên gò núi, trong lúc chạy băng băng vẫn không ngừng chiến đấu.

Xe cơ quan của Ngọc Lâu lão đạo biến thành một người máy có thân hình nhỏ nhắn. Hắn vừa điều khiển người máy chạy băng băng vừa cười ha ha: "Xem ám khí lốp xe lượn vòng của ta đây!"

Người máy túm lấy lốp xe dự phòng treo phía sau, bỗng nhảy lên trên không trung xoay một vòng. Vèo! Lốp xe bay ra ngoài.

Vèo vèo vèo! Lốp xe dự phòng bay vọt ra, rầm... hất bay chiếc xe cơ quan phía trước.

Người máy phía trước bay ra, cắm đầu xuống, ầm ầm lộn nhào giữ sườn núi.

Bánh xe lại bay trở về, bị người máy của Ngọc Lâu lão đạo tóm được, đặt về vị trí cũ.

Ngọc Lâu lão đạo ngẩng đầu nhìn lên, cười ha hả nói: "Đại chiến đã bắt đầu, xem ta đại chiến tám phương đây!" Hắn điều khiển người máy tấn công những người máy khác.

...

Trong Hỗn Độn, một Bảo Tháp Thế Giới trắng tinh, một thế giới giống hòn đảo và một thế giới có ngọn núi cao lớn nhanh chóng đến gần Hồng Hoang Thế Giới.

Trong Bảo Tháp Thế Giới trắng tinh, Thượng Đế hơi nhíu mày. Thật bất thường, đáng lẽ mỗi Hỗn Độn Vực đều có Tiên Thiên Thần Kỳ hóa thân thế giới, tí nhất cũng hơn ngàn, nhưng vì sao Hỗn Độn Vực này lại vắng vẻ như vậy?

Một giọng già nua vang lên: "Jehovah, cuối cùng cũng gặp một thế giới, ngươi có muốn thế giới này không?"

Thượng Đế đè nén nỗi bất an trong lòng, nhìn về phía xa, loáng thoáng có thể trông thấy một đường nét to lớn, tọa lạc trong Hỗn Độn.

Jehovah bình tĩnh lên tiếng: "Hỗn Độn Vực này không đơn giản, chúng ta nên cẩn thận chút."

"Ha ha!" Zeus cười to: "Chỉ là một thế giới mà thôi, còn có thánh thần chắc? Nếu ngươi không muốn thì thế giới này là của ta."

Giọng nói của Odin cũng vang lên: "Nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ lấy, cho ngươi cơ hội ra tay trước.

Nếu ngươi không có bản lĩnh thì ta muốn thế giới này."

"Odin, ngươi muốn để ta thăm dò nội tình của thế giới này. Như ngươi mong muốn."

...

Trên ngọn núi Olympus, mười hai vị chủ thần ngồi trên thần vị, nghiêm nghị nhìn về phía trước.

Zeus ngồi trên chủ vị, Thiên Hậu Hera ngồi bên cạnh.

Hera trầm giọng nói: "Thần Vương, Hỗn Độn Vực này hơi kỳ lạ. Từ khi chúng ta vào Hỗn Độn Vực này, nơi đây cực kỳ yên tĩnh, đến giờ chúng ta chỉ thấy một thế giới này."

Zeus cười ha hả: "Ta là Thần Vương, chỉ một Hỗn Độn Vực mới xuất hiện thì có gì đáng sợ?"

Nữ thần Athena ở bên cạnh đột nhiên hỏi: "Thần Vương bệ hạ, ngài thật sự chắc chắn đây là Hỗn Độn Vực mới sao?"

Zeus ngạo nghễ nói: "Đương nhiên là ta chắc chắn! Trước đây chưa từng có Hỗn Độn Vực này."

Chiến Thần Ares bỗng đứng bật dậy, tay cầm trường mâu, chiến ý sục sôi, cất cao giọng nói: "Phụ thần, Chiến Thần Ares ta sẵn lòng đi chinh phục thế giới này!"

Zeus tỏ ý hài lòng: "Tốt lắm, không hổ là hài tử của ta!"

Hera bất chợt lên tiếng: "Ares, khi nào ngươi chinh phục thế giới này trở về, ta sẽ nhân danh Chúng Thần Chi Mẫu, ban Mỹ Thần Aphrodite cho ngươi."

Chiến Thần Ares mừng rỡ, lập tức quỳ xuống bái lạy: "Tạ ơn mẫu thần!"

Sắc mặt Thần Vương Zeus thay đổi mấy lần, hắn cúi đầu nhìn Ares bằng ánh mắt bất thiện. Giành nữ nhân với ta, hài tử này không thể giữ lại.

Hera liếc nhìn Zeus, khẽ gật đầu, nở nụ cười nhẹ như từ mẫu: "Đi đi!"

Ares lập tức đứng dậy, một tay cầm trường mâu, một tay cầm khiên lao ra khỏi Olympus Thần Giới, ý chí chiến đấu hóa thành ngọn lửa, phóng về phía hồng hoang.

Trên tầng cao nhất của Thiên Đường Thần Tháp, Jehovah ngồi trên chủ vị, mười hai chiếc cánh tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà.

Một nữ tử trẻ tuổi mặc chiến giáp màu trắng bạc đứng bên dưới, sau lưng có mười cánh chim, chứng tỏ thực lực của nàng vô cùng cường đại.