"Hự!" Thái Thượng Thánh Nhân rên một tiếng, lảo đảo lùi về sau vài bước, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Nữ Oa nương nương, Bình Tâm nương nương và Chuẩn Đề Thánh Nhân cũng đồng loạt ra tay.
La Hầu dốc toàn lực thi triển, tay cầm Thí Thần Thương. Thương phá Hỗn Độn, liên tục đánh bại Nữ Oa nương nương, Bình Tâm nương nương và Chuẩn Đề Thánh Nhân.
La Hầu Ma Tổ bay vọt lên, cao vượt trên chư thánh, mái tóc dài bay bay. Hắn cười to, chẳng nể nang gì: "Hôm nay bản tọa sẽ cho các ngươi thấy thế nào là Ma Đạo chi uy." Khí thế đáng sợ tuôn trào, áp đảo chư thánh.
Chư thánh rối rít lấy pháp bảo ra, bày trận đối phó, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Thái Thượng Thánh Nhân giận dữ quát to: "La Hầu, phá tấm chắn của hồng hoang, ngươi không sợ dẫn tới ngoại thần nhòm ngó hồng hoang sao?"
La Hầu Ma Tổ ngạo nghễ nói: "Chém giết là được. Đám Thánh Nhân trong nhà ấm các ngươi đã thành lũ chuột nhắt nhát gan rồi, thật nực cười."
Trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn lóe lên hàn quang, hắn siết chặt Tam Bảo Như Ý rồi lại thả lỏng. Trước tiên cứ để hắn đắc ý một lát.
Bình Tâm nương nương trầm giọng nói: "Các vị đạo hữu, cùng ra tay đi, tuyệt đối không thể để cho Ma Tổ thực hiện được quỷ kế."
"Ha ha ha, có ta ở đây, các ngươi không cản được đâu. Ma Đạo độc tôn, chiến khắp bốn phương."
Ầm ầm!
Chư thánh đại chiến trong Hỗn Độn, chẳng qua khó mà nói được mấy người nghiêm túc, mấy người diễn kịch.
Bạch Cẩm giống như một vị Tiểu Bàn Cổ, gian nan bước đi trong Hỗn Độn. Từng búa từng búa bổ xuống, khí huyết, pháp lực, nguyên thần đều đốt cháy cao độ. Sau mười búa, toàn thân hắn mềm nhũn, lại cảm nhận được sự mỏi mệt đã lâu không thấy.
Sau hai mươi búa, nguyên thần mệt mỏi, đầu óc cũng không được thanh tỉnh, mình mẩy bủn rủn.
Hắn dùng ý chí kiên cường chống đỡ cơ thể, miễn cưỡng vung từng búa phá Hỗn Độn, dần rơi vào hoảng hốt.
Trong lúc mơ màng, Bạch Cẩm rơi vào trong cảnh giới Vong Ngã, thân thể cứng nhắc, tựa như không ngừng mở ra Hỗn Độn. Trong mông lung, nguyên thần bay lên, trông thấy chư thánh đại chiến, nhìn thấy mình khai thiên tịch địa, nhìn thấy vô số chúng sinh chốn hồng hoang.
Trong Tử Tiêu Cung, Hồng Quân Đạo Tổ xuất hiện trên chủ vị, khẽ mỉm cười lẩm bẩm: "Tiểu Bạch, ngươi đã nói sư gia đối xử với ngươi tốt nhất, tất nhiên là ta không thể bạc đãi ngươi.
Để sư gia đến giúp ngươi một tay. Có thể phá vỡ cực hạn, bước ra một kia hay không thì phải xem chính ngươi."
Một bàn quay khổng lồ hiện ra sau lưng Hồng Quân Đạo Tổ, chính là ** Thiên Đạo. ** Thiên Đạo xoay chầm chậm, ba nghìn đại đạo không ngừng sáng lên, ba nghìn sợi dây xích rầm rầm xuất hiện trong Tử Tiêu Cung, móc nối trên ** Thiên Đạo.
...
Trong cơn mơ màng, nguyên thần của Bạch Cẩm không ngừng bay lên cao, thậm chí có cảm giác siêu thoát ngoài Hỗn Độn, đi vào một không gian kỳ diệu. Trong không gian màu tím có một ** xoay chầm chậm. Dưới ** khổng lồ, mình chỉ như một con kiến hôi.
Bạch Cẩm nhỏ bé đứng trước ** to lớn, vừa ngẩng đầu nhìn vừa lẩm bẩm một mình: "Đây là đâu? Sao mình lại đến đây?"
Trên **, từng sợi Pháp Tắc Tỏa Liệm hiện ra, thình lình đâm tới.
Bạch Cẩm hoảng sợ thốt lên, vội vàng muốn né tránh nhưng đã chậm, toàn bộ Thiên Đạo Tỏa Liệm đều đâm vào cơ thể.
Ầm!
Tử quang nở rộ, không gian vỡ vụn, nguyên thần của Bạch Cẩm lập tức từ bị hất bay khỏi không gian màu tím. Thời không vặn vẹo, tạo ra huyễn ảnh chồng chất.
Thân ảnh trùng trùng điệp điệp của Bạch Cẩm từ trong không gian nổ tung rơi xuống, ngửa mặt nhìn ** không gian đang nổ tung, từng loại cảm ngộ không tên trào dâng trong lòng. Hắn cảm nhận được một niềm vui to lớn, niềm thỏa mãn lớn lao.
Ánh sáng nổ tung rồi co nhỏ lại, nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Khi nguyên Thần của Bạch Cẩm nhìn lại, đã thấy mình xuất hiện trong Hỗn Độn. Lúc này hắn thấy từng sợi tơ giống như tấm lưới bao phủ cả Hỗn Độn. Hắn chợt hiểu ra Hỗn Độn đã bị phong tỏa.
Một khắc sau, nguyên thần của Bạch Cẩm lại trở về thân thể, lập tức tỉnh táo lại. Một luồng cảm ngộ kỳ lạ tràn ngập trong lòng, trong đầu hiện ra từng hình ảnh: cổ lão dùng vật đổi vật, thời sơ khai dùng kim loại hoặc vỏ sò làm tiền tệ, sau đó đến tiền đồng do mình chế tạo. Cho đến khi ngân hàng Tam Giới được thành lập, chữ số và giao dịch xuyên suốt khắp tam giới tiên phàm, cũng giống như một tấm lưới bao phủ chúng sinh. Mà mình chính là người quản lý giao dịch tiền tệ cấp cao nhất.
Nhưng cảm ngộ đến đây bỗng kẹt lại, dở dở ương ương cực kỳ khó chịu, muốn vọt ra nhưng vẫn còn thiếu chút ít.
Bạch Cẩm cảm thấy càng lúc càng bức bối, trong lòng bức bối lạ thường. Chỉ thiếu chút nữa thôi, còn thiếu một chút nữa thôi. Hắn muốn khơi thông nhưng chẳng có cách nào, chỉ có thể siết chặt Bàn Cổ Phủ trong tay, giơ lên cao rồi giận dữ gào to: "Mở cho ta!"
Rầm!
Một đạo phủ lực vô hình lập tức xông ra, khuấy đảo ngàn tỉ dặm Hỗn Độn. Những nơi phủ khí đi qua, tất cả đều tan vỡ.
Sau khi phủ khí xông ra ngàn tỉ dặm, tốc độ bỗng giảm xuống như thể gặp trở ngại nào đó, từng sợi tơ bao vây và tiêu diệt phủ khí.
Ngụm khí trong lồng ngực Bạch Cẩm không thể khơi thông, cơn giận vọt thẳng lên đầu, hốc mắt đỏ ngầu. Hắn giận dữ thét lên: "Ta tìm thấy ngươi rồi, phá cho ta!"
Ầm ầm! Hắn giống như một người khổng lồ bỗng lao ra với khí thế trước nay chưa từng có, chân giẫm lên Hỗn Độn bật thật cao, tức giận hét: "Còn thiếu chút nữa! Phá cho ta!"
Đại Vu chi lực, Thượng Thanh Tiên Quang, Bàn Cổ chi lực, nguyên thần chi lực, tất cả đều được kích hoạt.
Bạch Cẩm siết chặt Bàn Cổ Phủ, giơ lên cao, đồng thời gào to: "Chưa đủ, vẫn chưa đủ, vô lượng công đức."