Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1417: Thiên ngoại hữu thiên




Bên trong Hỗn Độn, một tòa cung điện cổ kính trôi nổi, bên trên có bảng hiệu viết ba chữ to Tử Tiêu Cung.

Cửa lớn Tử Tiêu Cung chậm rãi mở ra.

Bốn người đứng dậy đi vào bên trong, bên trong đại điện không một bóng người. Bên trên có một ghế chủ vị, bên dưới bày ba nghìn bồ đoàn.

Bạch Cẩm tò mò nhìn xung quanh, nơi này chính là Tử Tiêu Cung sao? Cuối cùng cũng được đi vào. Mặc dù trong đầu hắn đã tưởng tượng về Tử Tiêu Cung trong truyền thuyết rất nhiều lần, có lẽ là rất hùng vĩ đại khí, mang phong cách cổ xưa.

Nhưng đến lúc thực sự đi vào nơi này rồi, Bạch Cảm mới chính thức cảm nhận được sự bất phàm của Tử Tiêu Cung. Nơi đây không hề đơn giản, không hùng vĩ như tưởng tượng của hắn, nhưng tất cả đều vừa đúng như thế, không nhiều hơn cũng không ít đi.

Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên đi đến ba tấm bồ đoàn phía trước, khoanh chân ngồi xuống.

Bạch Cẩm lặng lẽ đi đến phía sau Thông Thiên, có chút câu nệ nói: "Sư phụ, ta ngồi ở chỗ nào?"

"Phía sau!"

"Dạ!"

Bạch Cẩm lập tức đi về phía sau Thông Thiên ngồi xuống ở hàng thứ hai.

Sau khi ngồi xong, Bạch Cẩm truyền âm nói: "Làm sao sư gia còn chưa đến?"

"Chờ đi!"

Bạch Cẩm chỉ có thể ngồi xuống chờ đợi, trong lòng đã sớm làm tốt chuẩn bị nghênh đón sư gia. Mình nên tỏ vẻ khiếp sợ, hay là không tỏ vẻ khiếp sợ đây?

Trên chủ vị, một thân ảnh già nua chậm rãi hiện lên, từ hư ảo hóa thành thực chất.

Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên lập tức cúi đầu cung kính nói: "Bái kiến sư tôn!"

Bạch Cẩm cũng cúi đầu nói: "Bái kiến sư gia!"

Một đạo thanh âm hiền lành hòa ái vang lên: "Không cần đa lễ."

Bốn người lập tức đứng dậy.

Ánh mắt Bạch Cẩm lập tức trừng lớn khó tin kêu: "Ngọc Hoàng Đạo Trưởng, sao lại là ngươi?" Vẻ mặt hắn khiếp sợ, kinh hãi.

Thần sắc Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên vừa động, đột nhiên nghĩ tới khi còn ở Ma Giới Bạch Cẩm đã từng gặp sư tôn. Ừm ~ Biểu hiện hiện tại là không sai, trong lòng tất cả đều cảm thấy thú vị, lặng lẽ quan sát sư tôn.

Trên chủ vị, Đạo Tổ cười ha hả nói: "Bạch Cẩm, Câu Trần Đại Đế, giáo chủ Ma Giáo, thật sự đã lâu không gặp.

"Thật… Thật sự là ngươi sao? Không… Không phải ngươi? Ngươi không phải Ngọc Hoàng Đạo Trưởng.

Bạch Cẩm khẩn trương, tay chân luống cuống.

"Ha ha ~ Bần đạo lấy thân nhập đạo, thân hóa chúng sinh, nơi nào mà không tồn tại?"

Bạch Cẩm vội vàng cúi đầu thật sâu, sợ hãi nói: "Đệ tử Huyền môn Bạch Cẩm, bái kiến sư gia. Không biết chân thân của sư gia nên cuồng ngôn, thỉnh sư gia thứ tội."

Đạo Tổ nhìn bộ dáng sợ hãi của Bạch Cẩm ở phía dưới, trong lòng vui sướng! Khi cải trang vi hành chỉ chờ lúc thân phận bại lộ như thế này, nhớ tới trước kia Bạch Cẩm từng lên mặt với mình, hiện tại nhìn bộ dáng sợ hãi của hắn thì lập tức cảm thấy sảng khoái.

Đạo Tổ cười ha hả nói: "Đứng lên đi! Người không biết không có tội."

Bạch Cẩm đứng dậy thở dài một hơi, mang theo bộ dáng tươi cười nịnh nọt.

"Nghe nói ngươi và Đạo Tổ rất quen thuộc?"

"Trong lòng đệ tử ngưỡng mộ đã lâu, một ngày ba bái không dám thiếu cái nào."

"Nghe nói Đạo Tổ rất thương ngươi, chưa bao giờ răn dạy ngươi?"

"Đạo Tổ yêu chúng sinh, tất cả chúng ta đều là hài tử của Đạo Tổ." Bạch Cẩm thốt ra theo bản năng.

"Ha ha ~" Hồng Quân Đạo Tổ cười hai tiếng.

Thông Thiên giáo chủ tức giận nói: "Sư tôn, người cũng đừng dọa hắn. Ta khó khăn lắm mới có thể có một đệ tử không chịu thua kém như vậy, nếu như người dọa hắn sợ hãi, lấy ai giúp ta nữa?"

Hồng Quân Đạo Tổ thu liễm tiếng cười nói: "Các ngươi đến đây có việc gì?"

Thái Thượng cung kính nói: "Khởi bẩm sư tôn, Ma Tổ ở Ma Giới có động tĩnh khác thường, chúng ta không dám tự quyết nên đến thỉnh giáo sư tôn."

Thái Thượng liền kể lại chuyện Bạch Cẩm nói qua một lần, sau đó lẳng lặng chờ Đạo Tổ suy tư.

Một lát sau, Hồng Quân Đạo Tổ mở miệng nói: "Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Nữ Oa, Bình Tâm, mời đến Tử Tiêu Cung."

Trong nháy mắt, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Nữ Oa, Bình Tâm từ ngoài đại điện đi vào. Nhìn thấy Bạch Cẩm ngồi xếp bằng ở phía sau, tất cả đều có chút kinh ngạc, làm sao Bạch Cẩm cũng ở đây?

Đám người đồng loạt chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến lão sư (đạo hữu)."

"Không cần đa lễ ~"

Mấy người đứng dậy, sau khi chào xong thì ngồi xuống bồ đoàn.

"Thái Thượng, nói cho bọn họ sự việc vừa nãy."

"Rõ!" Thái Thượng lập tức đem tính toán của Ma Tổ nói lại một lần.

Chuẩn Đề có chút khó tin nói: "Chỉ bởi vì việc nhỏ này mà hắn tức giận bất bình, tính đánh vỡ phong tỏa Hỗn Độn xâm lấn thế giới khác?"

Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương cũng có chút khó tin. Tâm Ma Tổ này không khỏi quá yếu ớt rồi! Không chịu được dù chỉ một chút đả kích sao?

Thông Thiên giáo chủ tò mò hỏi: "Sư phụ, vì sao người phải phong tỏa Hỗn Độn?"

Các Thánh Nhân khác đồng loạt nhìn về phía Hồng Quân, bọn họ cũng muốn biết chuyện này.

"Đương nhiên là vì cẩn thận." Hồng Quân Đạo Tổ nói một cách đương nhiên.

Thông Thiên giáo chủ khó có thể tin kêu lên: "Cẩn thận?"

Thần sắc các Thánh Nhân khác cũng biến đổi, kinh ngạc nhìn Hồng Quân Đạo Tổ. Làm sao Đạo Tổ có thể nói ra những lời này, hay là ta nghe nhầm?

Mày kiếm Thông Thiên giáo chủ nhướn lên, kiếm ý bừng bừng, nói: "Chẳng lẽ hồng hoang còn có đối thủ cường đại hơn ngài?"

Hồng Quân Đạo Tổ mỉm cười nói: "Ta cũng rất yếu, so với các ngươi còn yếu hơn, tự nhiên cũng có lúc sợ."

Sau đó hắn thản nhiên nói tiếp: "Ngày xưa hồng hoang sơ lập, vạn tộc tranh giành, La Hầu ám mưu, có phương Tây thoát phá, vô số cường giả ngã xuống.

Ta ở đó chứng đạo Thánh Nhân, tuyên cáo tam giới.

Sau khi chứng đạo, ta ở Hỗn Độn kết giao với một vị đạo hữu. Hắn nói cho ta biết thiên ngoại hữu thiên, ngoài Hỗn Độn cũng có Hỗn Độn…"