Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1397: Miễn là Phật Giáo có thể phát triển mạnh




Hắn ném quyển trục trong tay, quyển trục đón gió rồi mở rộng giữa không trung, giống như một cái cửa đứng sừng sững ngay giữa đất trời, từng con chữ trên đó như thể đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Phật Tổ Như Lai trợn tròn mắt, bàn tay Phật đang giáng xuống cũng đứng sững lại, thời không đang bị bóp nghẹt cũng được thả lỏng.

Di Lặc Phật mừng rỡ, thứ này thật sự cản được hắn.

Quan Thế Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát kinh ngạc nhìn quyển trục kia, Kiều Linh Nhi? Đây không phải là thân thể khi chuyển thế của Phật Tổ sao? Phật Tổ chuyển thế mà còn nợ một tỷ? Tất cả dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn vào sau gáy Phật Tổ, ngươi gặp nạn mà vẫn giỏi nhỉ?

Hư ảnh Phật Tổ khổng lồ ba mươi ba ngày yên lặng biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Di Lặc Phật Tổ cười ha ha: "Như Lai Phật giả, ngươi nói muốn trấn áp bổn Phật cơ mà? Có giỏi thì lên đi!”

Sắc mặt của Phật Tổ Như Lai chuyển từ xanh sang trắng rồi lại đỏ, cuối cùng thì biến thành màu xanh lá cây, lửa giận bùng lên trong lòng hắn, hắn gào lên: "Di Lặc, ngươi đường đường là Phật Tổ mà lại dám qua lại với Câu Trần của Thiên Đình, ngươi đúng là tội đồ của Phật Giáo.”

Di Lặc Phật cười lớn: "Ta chưa bao giờ cúi đầu trước Thiên Đình, là do Câu Trần sư huynh thấy Phật môn bất công, tà Phật đương đạo nên đã viện trợ cho ta.”

Phật Tổ Như Lai giận dữ quát: "Chẳng lẽ ngươi còn không rõ tâm tư hiểm ác của hắn sao? Hắn muốn chia rẽ Phật Giáo đó.”

Di Lặc Phật ngẩng đầu ưỡn ngực, hắn cảm thấy bản thân thật chính nghĩa: "Thế nhân đều biết, Câu Trần Đại Đế có đạo tâm sáng rọi, Chân Linh trong suốt, là người thiện lương nhất hồng hoang, ngươi đừng lấy tâm tiểu nhân để đo lường con người của Câu Trần Đại Đế Quân.”

Phật Tổ Như Lai tức giận!

Ù! Trên quyển trục đột nhiên tỏa ra hào quang năm màu, một lồng ý chí khủng bố giáng xuống.

Như Lai Phật Tổ biến sắc, lập tức xoay người, trong nháy mắt biến mất.

Đến lúc này, quyển trục mới dừng động tác.

Di Lặc Phật cười lớn: "Trốn, Như Lai Phật Tổ chạy trốn?"

Hai người đều ngẩng đầu nhìn lên trên, trên quyển trục viết: “Chúng thánh tại thượng, thiên đạo chứng giám, ta là Kiều Linh Nhi. Mười năm nay được sư tôn Bạch Cẩm dạy dỗ, ta thương cho sư tôn vất vả, nay xin tự nguyện dâng lên một trăm tỉ Công Đức Kim Tiền thay cho công sức sư tôn đã dạy dỗ. Kiều Linh Nhi xin dùng Chân Linh để thề, dù đến kiếp sau cũng sẽ hoàn trả cho sư tôn không thiếu một xu.

Đây là giấy nợ.

Di Lặc duỗi tay ra, quyển trục lập tức chậm rãi hạ xuống tay hắn, Di Lặc vô cùng kích động, su huynh đỉnh quá!

Phía dưới cao nguyên, ngàn vạn Phật Đà Bồ Tát đồng loạt quỳ bái, kích động kêu lên: "Lễ tán Đại Thừa Phật Tổ, Nam Vô Di Lặc Phật Tổ!"

Di Lặc Phật, Nhiên Đăng Phật biến mất trên bầu trời, sau đó lại xuất hiện trong Tuyết Sơn Phật Tự, ngồi xếp bằng trên đài sen.

Di Lặc Phật không giấu nổi niềm vui, cứ thế mà cười mãi không thôi.

Trên khuôn mặt già nua của Nhiên Đăng Phật Tổ cũng ẩn chứa nụ cười: "Không ngờ Bạch Cẩm lại có chiêu như vậy.”

Phật Di Lặc cười ha ha: "Phật Giáo không có tiền, Như Lai không trả nổi đâu. Chỉ cần hắn chưa trả hết nợ thì Như Lai cũng không dám đến để nhìn tờ giấy nợ này đâu.

Linh Sơn biết bao Phật Đà, nhưng ngoại trừ Như Lai thì ta còn sợ ai?"

Phật Tổ Nhiên Đăng cười: "Phật Tổ, Lạt Bá Giáo của chúng ta không nên giới hạn ở một nơi, nên truyền giáo ra bên ngoài.”

"Vậy Phật Tổ phải vất vả rồi.”

...

Tại Hỗn Độn, trong Cực Lạc Thế Giới, Tiếp Dẫn Phật Tổ bấy giờ đang ngồi cạnh Bát Bảo Công Đức Trì.

Cách đó không xa, Chuẩn Đề Phật Tổ đang tết một nhánh cỏ xanh.

“Ai!” Tiếp dẫn Phật Tổ thở dài một hơi thật sâu: "Đây là Phật môn đại hưng sao?"

Chuẩn Đề Phật Tổ gật gật đầu: "Đây là Phật Giáo đại hưng, Phật môn cũng có ba phần, tuy rằng giữa hai bên có cạnh tranh nhưng chung quy vẫn cùng một gốc.

Nhưng có hai bên thì sẽ sinh ra đấu tranh, mỗi một Phật Giáo đều sẽ dốc toàn lực truyền giáo, dốc toàn lực bồi dưỡng đệ tử, như thế càng có sức sống, cũng chưa phải là không tốt!"

"Ai! Sao bọn hắn lại đến nông nỗi này cơ chứ!”

Chuẩn Đề Phật Tổ đặt nhành cỏ đã dệt thành một con châu chấu xuống đất rồi cười: "Phương Đông có một câu nói rất hay, đạo bất đồng bất tương vi mưu, bọn hắn đều có thứ bản thân muốn theo đuổi khác nhau mà.” Châu chấu cỏ vừa chạm đất liền sống, nhảy nhót chạy về phía xa.

“Sư đệ, hay là chúng ta cũng tham gia vào chuyện đó, để Phật Giáo hợp nhất đi!”

Chuẩn Đề Phật Tổ lập tức lắc đầu: "Không được!"

Tiếp Dẫn Phật Tổ nhìn Chuẩn Đề, hỏi: "Vì sao?"

Chuẩn Đề Phật Tổ mỉm cười: "Đám Di Lặc đã trưởng thành, bọn hắn biết mình muốn cái gì, cũng biết mình muốn theo đuổi cái gì.

Ngày xưa khi Phật Giáo còn là Tây Giáo thì khốn đốn đủ đường, đều nhờ Di Lặc, Đại thế Chí và Dược Sư vất vả phát triển, Địa Tàng tọa trấn Âm Sơn bao năm mới có thể kéo dài số mệnh cho Tây Giáo. Ta vẫn nhớ kĩ những chuyện đó, cũng cảm thấy bọn hắn đã khổ cực đủ rồi.

Về sau lại có cơ hội Phật Giáo đại hưng, chúng ta nhường ngôi giáo chủ, lần đầu tiên là vì muốn mượn sức hiền tài ở Đông phương mà nhường vị trí giáo chủ cho Nhiên Đăng, thế đã là thẹn với những gì mà bọn hắn trả giá rồi.

Lần thứ hai là vì Tây phương, vì Đa Bảo, vì muốn Phật Giáo có Chí Cường tọa trấn mà ta lại đưa ngôi vị Phật Tổ cho Đa Bảo, đây là lần thứ hai chúng ta khiến bọn hắn thất vọng.

Phải thừa nhận rằng đã bao năm trôi qua, Phật Giáo phát triển như hôm nay là nhờ đóng góp của bọn hắn, bọn hắn không nợ Phật Giáo cái gì.

Địa Tạng bỏ Phật nhập Đạo cũng một phần do lỗi của chúng ta? Bây giờ Di Lặc muốn theo đuổi con đường của mình, chúng ta có tư cách gì để ngăn cản hắn!

Miễn là Phật Giáo có thể phát triển mạnh thì những thứ khác không quan trọng.”