Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1382: Cung nghênh giáo chủ đến




Đại quân Thiên Ma biến thành tượng cát lại được đại trận che chở, thoát khỏi kiếp nạn này. Sau khi đại trận vỡ tan, ngàn vạn Thiên Ma lập tức gào thét, bay vút lên hư không, muốn trốn xuống hạ giới.

'Tùng tùng tùng!'

Tiếng trống trận vang lên giữa Tinh Vực vô tận, chư thần dẫn thiên binh thiên tướng đã khoá chặt Tinh Vực với sự giúp đỡ của Tinh Thần, chặn hết toàn bộ Thiên Ma trong hư không.

Ầm!

Trong hư không, Khuê Cương Pháp Tổ bỗng giậm chân, ổn định thân hình. Lúc này hắn y phục tả tơi, đầu bù tóc rối, đâu còn phong thái của Ma Vương. Trong mắt lộ rõ sát ý điên cuồng, giận dữ, lửa giận thiêu đốt trái tim. Trước thì bị Hạo Thiên đánh bại, giờ lại bị mấy tiểu bối đánh bại, ta không cần thể diện chắc?

Đại quân Ma tộc tập hợp phía sau Khuê Cương Pháp Tổ. Hiện tại không thể quay về Ma Giới, cũng không thể rút vào tam giới. Một khi đại chiến của Ma Vương đại nhân lại bắt đầu, toàn bộ Ma tộc đều diệt vong không còn một mống bởi dư ba của cuộc chiến.

Huyền Âm Ma Tôn lập tức bước đến, kinh hoảng nói: "Bệ hạ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Có trở về được không?"

Đại quân Ma tộc khác cũng ồn ào, hoảng hốt, hỗn loạn.

Khuê Cương Pháp Tổ vung tay lên, bùm... Huyền Âm Ma Tôn nát vụn.

Xoạt!

Tất cả đại quân Ma tộc đều lùi về phía sau, nơm nớp lo sợ nhìn Khuê Cương. Không ngờ Pháp Tổ giết cả Ma Tôn thân tín của hắn, cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng, lạnh lẽo.

Toàn thân Khuê Cương Pháp Tổ tỏa ra sát khí lạnh như băng, trong mắt bùng lên hỏa quang đỏ như máu. Hắn nhìn chằm chằm vào đám Triệu Công Minh ở đằng xa, tức giận quát: "Được lắm, các ngươi được lắm, một đám tiểu bối cũng dám dồn ép bản tọa chật vật như vậy.

Các ngươi đã thành công chọc giận ta, bây giờ ta sẽ cho các ngươi thấy chọc giận ta sẽ phải trả giá như thế nào."

Một hư ảnh chậm rãi hiện ra sau lưng Khuê Cương Pháp Tổ. Hư ảnh đứng thẳng, cao chọc trời, ngọn lửa màu đen nhảy nhót trên hư ảnh, trong đó tỏa ra sóng khí tức còn mạnh hơn Khuê Cương.

Triệu Công Minh lập tức nghiêm túc hẳn ra, cất giọng nặng nề nói: "Đây là Thiên Ma đạo!"

Vũ Dực Tiên mỉm cười: "Bất kể hắn là Thiên Ma đạo, Địa Ma đạo gì đó, tiểu gia ta cũng diệt hắn."

Khổng Tuyên cũng trầm giọng nói: "Kim Bằng đừng chủ quan, đây là Chí Cường đạo của hắn."

Ô Vân Tiên nhếch miệng cười, giọng nói trầm khàn: "Hắn muốn liều mạng đây mà!"

Vân Tiêu kéo hai tay, giữa hai tay xuất hiện một trận pháp hoàn toàn mới. Từng tấm phù văn vặn vẹo nhảy nhót trên trận pháp, đại đạo bao quanh.

Ầm ầm! Trong thời khắc hết sức căng thẳng này, cánh cửa Ma Giới vẫn luôn im lìm bỗng phát ra âm thanh vang dội, trên bề mặt có quầng sáng lưu chuyển.

Đám Triệu Công Minh cũng quay đầu nhìn cánh cửa, lẽ nào trong Ma Giới xảy ra biến cố?

Khuê Cương Pháp Tổ cũng nhìn cánh cửa Ma Giới với ánh mắt đong đầy mong đợi. Là Ma Tổ vĩ đại phát hiện ra quỷ kế của Bạch Cẩm, cho nên phái Vô Thiên đến đón mình sao?

Cánh cửa Ma Giới cao trên vạn trượng, sừng sững giữa hư không. Trên cánh cửa có vô số bức tượng Ma tộc hoặc bò rạp, hoặc cố thủ, hoặc gào thét. Bức tượng không ngừng vặn vẹo, trông không giống tượng mà giống như ma thần thật sự.

Lúc này cánh cửa Ma Giới im lìm bất động từ từ mở sang hai bên, bên trong tràn đầy thụy điều, hàng loạt kim quang phóng ra ngoài. Trong này không giống Ma Giới, trái lại rất giống Tiên Giới.

Hai nhóm Đại La Ma Tôn từ trong cánh cửa bay ra, xếp hàng ngay ngắn, đứng sang bai bên. Nhạc khúc vang lên, hoa đào bay đầy trời.

Hai nhóm gồm mấy nghìn Đại La Ma Tôn đều quỳ một chân trên hư không, đồng thanh hô: "Đệ tử Ma Giáo cung nghênh giáo chủ đến! Thánh giáo chủ văn thành võ đức, ban phúc trạch cho thương sinh!" Giọng nói lớn vang vọng khắp hư không.

Đám đệ tử thiên ma đang chìm trong tuyệt vọng, hoảng loạn, không nơi nương tựa ở đằng xa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên.

"Giáo chủ tới!"

"Giáo chủ của Ma Giáo chúng ta đến cứu chúng ta."

"Giáo chủ ra tay, chắc chắn có thể đánh bại bọn hắn."

"Chúng ta được cứu rồi!"

"Giáo chủ vô địch!"

"Giáo chủ vô địch!"

"Giáo chủ vô địch!"

...

Đại quân Ma tộc sôi nổi reo hò đầy kích động. Hiện tại chỉ có giáo chủ mới có thể cứu bọn hắn. Giáo chủ là niềm hi vọng duy nhất, là tia sáng duy nhất.

Loan giá sáng chói, hoa lệ, tôn quý từ trong cánh cửa Ma Giới bay ra. Loan giá cao ba tầng, tầng dưới cùng là ban nhạc của Ma Giáo, một nhóm ma nam ma nữ gảy đàn hát ca trên đó.

Tầng thứ hai là hội trưởng lão của Ma Giáo với mười thành viên, bao gồm cả Huyễn Đào Ma Tôn.

Tầng trên cùng được voan đen che phủ bốn phía, lôi điện chạy roèn roẹt trên voan đen. Nhìn từ bên ngoài chỉ có thể trông thấy một thân ảnh, thần bí vô cùng.

Huyễn Đào Ma Tôn cất cao giọng nói lanh lảnh hô: "Thánh giáo chủ thần thông quảng đại, pháp giá tam giới, các ngươi còn không quỳ đón!"

Lúc này đại quân Ma Giới mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống, cuống quít hô: "Cung nghênh giáo chủ đến! Thánh giáo chủ văn thành võ đức, ban phúc trạch cho thương sinh!"

Người nào người nấy trong đại đội chấp pháp đều lộ vẻ mặt kỳ lạ. Đại sư huynh toàn chơi như vậy ở Ma Giới sao? Thoạt nhìn còn phô trương hơn sư phụ năm xưa!

Khuê Cương Pháp Tổ nhìn đăm đăm vào bóng người trên loan giá, căm hận gầm lên: "Bạch Cẩm!" Là tại hắn thông đồng với kẻ địch bên ngoài, nếu không thì làm gì có chuyện mình sẽ bại trong tay Hạo Thiên.

Bạch Cẩm nói thật to: "Đứng dậy đi!"

"Tạ ơn giáo chủ!"

Giọng nói hùng hậu tràn đầy kích động vang vọng trong hư không. Trưởng lão Ma Giáo và đại quân Ma Giới dồn dập đứng dậy, nhìn thân ảnh kia bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong và sùng bái.