Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1359: Chỉ sợ sẽ để lại nhược điểm




Tôn Ngộ Không lẩm bẩm: "Đế Quân lại trở về Đông Hải? Vậy an toàn của linh đồng chuyển thế phải làm sao bây giờ?"

"Yên tâm đi! Chắc chắn là Đế Quân đã sắp xếp mọi thứ chu toàn rồi.

Chúng ta đi tìm Đế Quân.”

Ba người Tôn Ngộ Không lập tức cưỡi mây về hướng Đông Hải.

Ba người đều có bản lĩnh cao cường nên tốc độ rất nhanh, ba đám mây xẹt qua bầu trời như ba ngôi sao sa lướt nhanh trên không trung.

Trên Đông Hải có ba đám mây đang lướt nhanh, Tôn Ngộ Không kiêu ngạo đứng trên mây cao, hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, mắt khỉ lóe lên kim quang lấp lánh.

Tôn Ngộ Không đột nhiên cười ha ha: "Quả nhiên là Đế Quân đang câu cá ở đây! Hai vị sư đệ, theo ta.”

Ba người lập tức hạ xuống bên dưới.

Trên thuyền lớn làm từ xương rồng cao ba tầng, Bạch Cẩm đang ngồi trên tầng cao nhất nhàn nhã tắm nắng, bên trái đặt một cốc nước hoa quả, bên phải đặt một cái cần câu.

Ba đám mây lành từ trên cao hạ xuống, lơ lửng trước con thuyền xương rồng.

Tôn Ngộ Không cười hì hì chắp tay: "Đế Quân, lão Tôn lại tới tìm ngươi rồi.”

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng chắp tay: "Bái kiến Đế Quân!"

Bạch Cẩm ngồi dậy, cười ha ha: "Ta cũng đoán được là các ngươi sắp tới đây, có phải vì chuyện của Xá Lợi Tử không?"

Tôn Ngộ Không cười khà khà: "Đế Quân đúng là mắt sáng như gương, thật không sai chút nào.”

“Có phải các ngươi không tìm được Viên Xá Lợi Tử thứ mười bảy hay không?”

Ba người Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu, tất cả đều dùng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm cảm thán: "Bởi vì trên đời này không hề tồn tại thứ gọi là viên Xá Lợi Tử thứ mười bảy, vốn dĩ chỉ có mười sáu viên.”

"Nhưng sư phụ của lão Tôn đã chính miệng nói cho ta có mười bảy viên Xá Lợi Tử kia mà.”

Bạch Cẩm cười ha hả: "Các ngươi biết lai lịch của mười bảy viên Xá Lợi Tử này không?"

Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh đồng loạt lắc đầu.

"Thời xưa, khi Phật Giáo còn được gọi là Tây Giáo, mười sáu viên Xá Lợi Tử là vật lưu truyền lại từ các Đức Phật của Tây Giáo, tính đến nay thật không biết bao nhiêu trăm triệu năm.

Dù đến nay có người nhớ đến chuyện đó thì cũng chỉ là những lời truyền miệng, không rõ ràng, có người nói là mười lăm viên Xá Lợi Tử, có người nói là mười bảy viên, mười tám viên. Nhưng sự thật thì chỉ có mười sáu viên thôi, hơn nữa, chúng cũng chẳng có dính líu gì đến Như Lai Phật Tổ hết.”

"Thì ra là như vậy.” Tôn Ngộ Không tức giận: "Vậy lão Tôn mất công tìm Xá Lợi Tử là vô ích sao?"

"Sao lại là vô ích? Xá Lợi Tử dù có nguồn gốc xa xưa, nhưng đến nay vẫn là một vật chí bảo đó.”

Bạch Cẩm giới thiệu: "Trong Xá Lợi Tử có ẩn chứa tinh liệt của Phật Đà thượng cổ, ta có thể tinh luyện nó rồi dung nhập vào tu vi của các ngươi, đủ để cho các ngươi bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh.”

Mắt khỉ của Tôn Ngộ Không lập tức sáng rực, hắn kích động kêu lên: "Cảnh giới Chuẩn Thánh? Như vậy thì tức là ta sẽ giống như những tiền bối thuộc đại đội chấp pháp sao?"

"Chưa, ngươi vẫn yếu hơn bọn hắn một chút.”

Nhưng câu đó vẫn chưa đủ để dập tắt sự kích động của Tôn Ngộ Không: "Đa tạ Đế Quân, kính xin Đế Quân giúp cho.” Hắn ấn pháp quyết, từng viên Xá Lợi Tử kim quang lóng lánh bay ra từ trong cơ thể, lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm.

Lông mày Bạch Cẩm giật giật, lực lượng mênh mông như thế này chắc chắn không phải Xá Lợi Tử của Phật Đà bình thường. Hắn hồi tưởng lại từng đại năng giả mà mình quen biết: Di Lặc, Dược Sư, Địa Tàng, Đại Thế Chí..., tất cả đều không phù hợp với số Xá Lợi Tử này. Những viên xá Lợi Tử này cho hắn cảm giác người sở hữu nó phải nó Phật ý trên cả Di Lặc.

Bạch Cẩm bỗng nảy ra một suy đoán, cái này chẳng lẽ là Xá Lợi Tử trước khi Chuẩn Đề Phật Mẫu chứng đạo? hắn vội vươn tay thu lại hết tất cả Xá Lợi Tử.

Trư Bát Giới hỏi: "Đế Quân, theo những gì lão Trư biết thì Chuẩn Thánh cảnh trọng ngộ Đạo, chỉ có bước lên con đường đi tới Đạo, nắm giữ một loại đại Đạo, mới có thể bước vào Chuẩn Thánh cảnh. Chỉ gia tăng tu vi thì sợ không đủ.”

Bạch Cẩm cười: "Xá Lợi Tử này không phải Xá Lợi Tử bình thường, trong đó ẩn chứa một tia thánh ý đủ để giúp pháp lực của các ngươi lột xác, để cho pháp lực của các ngươi lẫn vào pháp tắc chi lực.”

"Chỉ là pháp lực lột xác.”

Trư Bát Giới lập tức lắc đầu: "Không cần, không cần, đây không phải là con đường chân chính, lão Trư có con đường riêng của mình, tâm cảnh không tới, đại đạo không thành, mạnh mẽ đề cao pháp lực chỉ tự đẩy mình xuống hố, như vậy là trái ngược với con đường tu luyện của lão Trư.”

Bạch Cẩm tán thưởng gật gật đầu, Trư Bát Giới ngày thường thì không lên tiếng nhiều, nhưng trên phương diện tu luyện lại là người vững vàng, bước bước nào là chắc bước ấy, có phong thái của đệ tử Nhân Giáo.

Sa Ngộ Tịnh cũng lắc đầu: "Ta cũng không cần, thành tựu Chuẩn Thánh nhờ phương pháp này chỉ sợ sẽ để lại nhược điểm.”

Bạch Cẩm gật đầu: "Đúng vậy, thành tựu Chuẩn Thánh nhờ phương pháp này sẽ khiến tâm cảnh không theo kịp tu vi, ngày sau không có khả năng tiến bộ, hơn nữa còn sẽ bị Phật pháp ảnh hưởng, có khả năng sẽ kéo ngươi gia nhập Phật Giáo.”

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh biến sắc, cả hai vội vàng lắc đầu kêu thôi: "Không cần, không cần!" vừa nói còn vừa lui về phía sau.

Tôn Ngộ Không cũng hoảng: "Đế Quân, lão Tôn cũng không muốn làm vậy, lão Tôn không muốn sau này phải làm con rối của Phật Giáo đâu.”

Bạch Cẩm cười ha ha: "Thật ra trong tam giới cũng không có mấy người dám trực tiếp dùng Xá Lợi Tử này đâu, Tôn Ngộ Không ngươi chính là một trong số đó đấy.”