Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1357: Bổn Đế đăng cơ




Một lát sau, tiểu nhị lao xuống lầu, hắn ta chạy đến bên cạnh chưởng quầy thắc mắc: Cữu cữu, ta không hiểu tại sao chúng ta còn rất nhiều phòng nhưng lại chỉ nói là còn một phòng?”

Chưởng quỹ bình tĩnh: "Làm ăn phải học cách quan sát sắc mặt, vị khách kia dẫn theo nữ nhân, trong lời nói còn ẩn ý chỉ cần một gian phòng, vậy thì chúng ta cần làm theo ý khách, nói chỉ có một gian phòng để hùa theo ý những kẻ mưu đồ bất chính với nữ tử.”

Cửa hàng tiểu nhị kinh hãi kêu lên: "Chưởng quầy, chúng ta làm thế chẳng phải là đưa hai nữ tử vào hang sói sao?"

“Chậc! Bản thân các nàng cũng không có phản đối, ngươi tình ta nguyện chuyện, đâu cần chúng ta quan tâm?”

“Nhưng đáng lẽ chúng ta có thể lấy tiền từ ba gian phòng, nay chỉ dùng một gian thì chúng ta kiếm ít hơn rồi còn gì?”

Chưởng quầy liếc hắn một cái: "Ai nói chúng ta kiếm được ít tiền hơn?"

Hắn lấy túi tiền Kiều Linh Nhi vừa trả ra rồi đưa cho tiểu nhị: "Ngươi thử đếm xem nơi này có bao nhiêu tiền.”

Tiểu nhị đổ hết đồ trong túi ra bàn, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một núi tiền, cả đống đó đều là những đồng tiền giá trị một trăm màu vàng nhạt.

Tiểu nhị đếm một hồi, hắn ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ đến nỗi trợn mắt: "Cữu cữu, nơi này ước chừng có một ngàn năm trăm đồng.”

Chưởng quỹ gật đầu cười ha hả: "Hiện tại thì hiểu rồi chứ? Chúng ta giúp người ta thì người ta cũng sẽ giúp chúng ta.

Tiền vẫn là tiền của ba gian, nhưng chỉ cần mở một gian, tiết kiệm được hai phòng, cớ gì ta lại không làm?"

Trên nóc nhà đối diện khách điếm.

Bạch Cẩm ngồi trên mái hiên cười hết sức vui vẻ: "Đa Bảo sư huynh, ngươi phải đa tạ ta đấy nhé! Nếu không được ta dạy dỗ thì kẻ khờ khạo như ngươi còn lâu mới kiếm được hai vị phu nhân như hoa như ngọc thế kia." Hắn nói xong liền giơ Tam Giới Thương Thành lên chụp mấy kiểu ảnh làm bằng chứng.

Ting! Tiếng chuông reo.

Bạch Cẩm: "Tiểu Kim, kết nối video!”

Một màn hình lớn trải rộng ra trước mặt hắn, người trong hình chính là Khuê Cương Pháp Tổ, hắn đang ngồi trên bảo tọa Thiên Đế, sau lưng là vầng hào quang tỏa sáng vô tận thần văn, trông hết sức thần thánh.

Khuê Cương Pháp Tổ cười ha ha: "Thiếu Tổ, ngươi đang ở đâu? Mấy ngày nay không gặp rồi, ta nhớ ngươi muốn chết đi được.”

Bạch Cẩm cười ha hả: "Ta cũng nhớ mong Pháp Tổ vô cùng, chỉ mong có thể lập tức bay đến Thiên Đình để uống rượu bàn chuyện với Pháp Tổ mà thôi.

Nhưng phải lấy đại sự làm trọng, giờ ta đang ở phàm gian tìm kiếm linh đồng chuyển thế của Phật Tổ, ngày nào chưa tìm được hắn thì ngày đó ta còn bất an!

Khuê Cương Pháp Tổ làm vẻ mặt khiếp sợ hết sức khoa trương: “Sao cơ? Thiếu Tổ còn chưa tìm được linh đồng chuyển thế của Phật Tổ ư?

Phải rồi, ta nghe nói chư Phật trong Linh Sơn đã thoát ly hiểm nghèo, thậm chí còn lập Tân Phật Giáo ta, ngài có nghĩ linh đồng chuyển thế đã được chư Phật ở Linh Sơn đón về hay không?"

Bạch Cẩm quả quyết lắc đầu: "Tuyệt đối không có khả năng đó! Ta khẳng định linh đồng chuyển thế còn đang ở hạ giới.”

"Chao ôi!” Khuê Cương Pháp Tổ thở dài một hơi thật sâu.

“Vì sao Pháp Tổ lại thở dài?”

Khuê Cương Pháp Tổ lo lắng: "Ta đang lo lắng cho Thiếu Tổ! Một là vì Thiếu Tổ vẫn chưa tìm được linh đồng chuyển thế của Phật Tổ, hai là do Phật Giáo đã lật mình, khôi phục Linh Sơn, như vậy chẳng phải Thiếu Tổ vẫn chưa có chiến tích gì sao!

Nếu bị Ma Tổ biết, tình thế sẽ bất lợi cho Thiếu Tổ!”

Sắc mặt Bạch Cẩm cứng đờ, vội vàng hỏi: "Pháp Tổ, vậy ta nên làm sao bây giờ?"

Khuê Cương Pháp Tổ nghiêm túc nghĩ một hồi rồi bật cười: "Thiếu Tổ, hiện tại chỉ còn cách tìm một con dê thế mạng thôi."

Bạch Cẩm vui mừng: "Pháp Tổ lại có cùng suy nghĩ với ta! Ta đang định đổ mọi trách nhiệm lên đầu Vô Thiên Phật Tổ.”

Khuê Cương Pháp Tổ sửng sốt trong một tích tắc rồi bỗng phá lên cười: "Thiếu Tổ, như vậy không ổn lắm đâu nhỉ!" Trong lòng thì lại mắng thầm đối phương là kẻ đê tiện vô sỉ! Rõ ràng là Vô Thiên làm việc theo mệnh lệnh của ngươi, thế mà nay ngươi lại muốn lôi hắn ra chết thay cho mình, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy bi a thay cho Vô Thiên, chắc hắn ta không biết bản thân đã bị Bạch Cẩm lừa cho một vố to rồi nhỉ! Nếu xét về ai vô sỉ hơn ai, chỉ e Ma tộc cũng kém Câu Trần Đại Đế.

Bạch Cẩm cười: "Có gì mà không ổn, dù sao Phật Giáo Linh Sơn vốn là do hắn phụ trách kia mà.

À phải, đối với chuyện của chư thần Thiên Đình đã tiến hành đến đâu rồi, Pháp Tổ?"

"Mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch và hết sức suôn sẻ.”

"Ôi!” Bạch Cẩm thở dài: "Vậy thì tốt quá rồi.” Rồi hắn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ta thật lòng vui thay đạo hữu!"

Thế sao ta chẳng thấy mặt ngươi liên quan gì đến chữ hạnh phúc mà trông rõ là thất vọng thế! Tên vô sỉ này, chẳng lẽ hắn định lôi cả ta ra làm vật chết thay cho hắn? Rất có thể!

Khuê Cương Pháp Tổ cười mỉa: "Thiếu Tổ, ngoại trừ trốn tránh trách nhiệm thì ngài vẫn nên làm ra được công trạng gì mới được.

Vừa hay ta đang có một chuyện thế này, nếu làm tốt thì ta xin đảm bảo đó sẽ là một công lao không nhỏ, nếu đã có thành tích rồi, chắc Ma Tổ cũng không đến mức trách cứ Thiếu Tổ quá nặng đâu.”

"Ồ! Không biết là chuyện gì?" Bạch Cẩm tò mò hỏi một câu.

“Nếu Thiếu Tổ có thể mời các thế lực lớn của tam giới đến tham gia đại điển đăng cơ của bổn Đế thì đó sẽ là một công lao không nhỏ đối với Ma Giới đâu.”

Bổn Đế đăng cơ, Thiếu Tổ của Ma Giới đích thân phát đi thiệp mời, ai cao ai thấp thì chỉ cần liếc mắt một cái là rõ, cũng coi như là nể mặt vạn tộc tam giới lắm rồi.