Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1350: Phật cũng biết giận, huống chi là kẻ như bần tăng




Thông Tâm hòa thượng ở bên cạnh lập tức hét lên: "Trưởng lão, hắn là hòa thượng giả, còn ngăn cản chúng ta truy bắt tự nô, là kẻ địch của Bạch Vân Tự cùng chúng ta."

Nữ tử kia không nhịn được la lên: "Ta không phải tự nô."

Sau khi vào tự miếu, các tỷ tỷ trở thành tự nô đều không trở về nữa, vĩnh viễn biến mất. Ta không muốn biến mất, ta vẫn còn mẫu thân cần chăm sóc, ta không muốn trở thành tự nô.

Thông Tâm hòa thượng lạnh lùng cất lời: "Ngươi nợ tiền tự miếu ta thì chính là tự nô."

"Ta trả rồi."

Thông Tâm hòa thượng cười nhạo: "Số tiền ngươi trả còn chẳng đủ tiền lãi."

Đường Tam Tạng chắp hai tay trước ngực, trầm giọng niệm: "Không làm việc ác, chỉ làm việc thiện, lòng thanh tịnh là chư Phật giáo.

Các ngươi phạm ba độc nhân tâm là tham, sân, si, đâu còn là đệ tử Phật Giáo? Toàn là ma phật."

Cây thiền trượng trong tay Giới Luật trưởng lão rơi bộp xuống đất, hắn lạnh lùng hừ mũi: "Ngươi đã giả mạo thánh tăng mà lại không biết khi thánh tăng lấy kinh cũng dâng người cho Phật Tổ. Kinh không thể truyền rẻ, người không thể độ rẻ. Thu ít tiền tài để độ chúng sinh thoát khỏi bể khổ, đây là chân ý của Phật Tổ."

Đường Tam Tạng thoáng hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Thì ra tất cả mọi chuyện đều do ta mà ra."

Hắn lắc đầu: "Niệm phật, trì chú, miệng đọc nhưng lòng không niệm thì có ích lợi gì? Tuy là hình tăng nhưng lại là ma tâm, các ngươi hết thuốc chữa rồi."

Giới Luật trưởng lão giận dữ quát: "Yêu tăng to gan, đã giả mạo thánh tăng còn dám nói xằng nói bậy. Người đâu, bắt hắn lại!"

"Vâng!" Lập tức có một đám tăng lữ chạy ra, tay cầm giới côn, hùng hùng hổ hổ tấn công Đường Tam Tạng. Còn có kẻ cầm xích sắt chụp vào Đường Tam Tạng.

"Giả!" Sắc mặt Đường Tam Tạng không hề thay đổi, thốt ra một chữ. Ầm! Phật quang nở rộ.

Toàn bộ tăng lữ xông lên đều kêu gào thảm thiết, bay ngược trở lại, đập 'bộp bộp bộp' trước tự miếu, lăn ra đất.

Giới Luật trưởng lão sa sầm sắc mặt, lập tức nghiêm nghị cười gằn: "Thì ra là tu sĩ, thảo nào dám đến Bạch Vân Tự làm xằng làm bậy. Hôm nay Bạch Vân Tự ta lại hàng ma lần nữa, trấn áp dưới bảo tháp.

Quan Thế Pháp Thủ!"

Giới Luật trưởng lão đẩy một chưởng về phía Đường Tam Tạng, mây trắng vây quanh trên bầu trời Bạch Vân Tự lập tức bị dẫn động, hình thành một bàn tay khổng lồ màu trắng, hung hãn giáng xuống Đường Tam Tạng, tựa như bàn tay của trời xanh.

Trên một cây đại thụ đằng xa, một nhóm người mặc đồng phục đốc tra đứng trên ngọn cây.

Người đứng đầu cảm thán: "Bạch Vân Phật Thủ đỉnh thật đấy, lần nào xem ta cũng cảm thấy như đang đối mặt với thiên địa chi uy."

Một người đứng bên cạnh vội vàng nói: "Đội trưởng, chúng ta có cần cứu tăng lữ này không? Hiện nay không còn nhiều tăng lữ chính trực như vậy."

Đại đội trưởng cười nhạo: "Chính trực á? Tăng lữ dẫn theo hai nữ tử xinh đẹp mà ngươi cũng bảo là chính trực sao?"

"Hix!" Phó đội trưởng không thể phản bác.

Đường Tam Tạng bước lên, giậm chân một phát, một tia Đại La chi uy tỏa ra. Phật thủ trên thiên không lập tức tan vỡ, hóa thành mây mù bay khắp bầu trời. Chúng sinh xung quanh hoảng sợ, chẳng khác gì thỏ trắng gặp chân long, trong lòng nảy sinh cảm giác thần phục.

Trên cây, Đội trưởng đại đội đốc tra lập tức biến sắc, đồng thời hét lên: "Không ổn, là chân tiên hạ phàm chứ không phải tu sĩ, là tiên thần."

Những người còn lại và người bên đại đội đốc tra bắt đầu xôn xao, tiên thần dám tiến vào Trường An, không sợ bị Khí Vận Kim Long của Trường An giết chết sao?

Giới Luật trưởng lão đang đứng trước cửa chùa cũng biến sắc, lão ta thét lên kinh hoàng: "Ngươi... ngươi là kẻ nào? Là tiên thần trên trời mà lại giả danh phật tử đến làm khó chúng ta, ngươi không sợ Phật Tổ trấn áp ngươi sao?"

“Ta nói rồi, ta tên là Đường Tam Tạng, vốn là một đệ tử Phật Giáo bình thường. Bần tăng nói lý thì ngươi lại muốn dùng vũ lực đáp lại, giờ bần tăng cũng dùng vũ lực đấy, ta xem ngươi làm gì được ta nào?”

Đường Tam Tạng chắp hai tay ra sau lưng rồi tiến lại gần Bạch Vân Tự, sau lưng hắn tỏa ra một vầng Phật Luân, ánh sáng phật lóng lánh như sáng hơn cả ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu.

"Phật Tổ!”

"Phật Tổ hạ phàm!”

"Phật Tổ phù hộ!”

"Cầu Phật Tổ phù hộ!”

...

Tín đồ chung quanh đua nhau quỳ xuống, hai mắt bọn hắn tỏa sáng nhìn Đường Tam Tạng, là Phật. Đây là Phật, Phật toàn tri toàn năng!

Các tăng lữ cũng quỳ xuống, nhưng tâm thái của bọn hắn là kinh sợ, bọn hắn không dám ngẩng đầu nhìn Đường Tam Tạng, lòng nghĩ thầm chúng ta vừa làm khó Phật Đà đó ư, có phải xuống mười tám tầng địa ngục không?

Giới Luật trưởng lão giật mình lui về phía sau, hắn ngỡ ngàng đến lạc giọng: "Phật giả, ngươi là kẻ giả tạo Phật Tổ!"

Tiếp đó là giọng nói vang vọng của Đường Tam Tạng t: "Năm trăm năm trước, bần tăng Đường Tam Tạng phụng mệnh Thái Tông bệ hạ sang phía tây cầu chân kinh mang về phổ độ thế nhân.

Bần tăng không làm nhục thánh mệnh, trải qua vô số kiếp nạn, vượt qua vô số hiểm trở nhưng cuối cùng vẫn lấy được chân kinh.

Nay là năm trăm năm sau, bần tăng trở lại Trường An lại chỉ thấy cảnh ma chiếm chỗ của Phật, chúng dùng kinh thư của ta, dùng danh nghĩa ta gây họa cho chúng sinh.

Phật cũng biết giận, huống chi là kẻ như bần tăng!

Hôm nay, chính mắt bần tăng thấy cảnh Bạch Vân Tự thu liễm tư nô, lén lút cho vay nặng lãi, vơ vét tiền của mà lòng sinh tức giận. Vì lẽ ấy mới quyết định sẽ thanh tra chùa Bạch Vân để đòi lại công bằng cho dân chúng Trường An, đồng thời sẽ ở lại Bạch Vân Tự giảng kinh thuyết pháp ba ngày, cầu phúc cho dân chúng bị ức hiếp ngày xưa.”

Cả thành Trường An đều xôn xao, thánh tăng Đường Tam Tạng đã có lời như thế, dân chúng nghe tin lập tức ùa về Bạch Vân Tự. Hiện tại Phật Giáo đại hưng, Đường Tam Tạng đã được thần thoại hóa, nay nhân vật thần thoại bỗng nhiên hạ phàm, dân chúng đương nhiên là phấn khích ùa đến tận nơi để được diện kiến người thật rồi.