Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1332: Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn




“A~ Thì ra là thế.’’

Trư Bát Giới cười ngây ngô nói: “Đại sư huynh, trước đi vào thánh điện của nương nương, huynh khẳng định muốn bái kiến một phen.’’

Tôn Ngộ Không cười hì hì nói: “Đừng nói là ta, chẳng lẽ các ngươi không bái?’’

Mấy người dọc theo tảng đá cổ đi vào sâu bên trong, dọc theo đường đi có ba đạo trạm kiểm soát, càng tới gần bên trong lại càng nghiêm ngặt.

Một lát sau mấy người sẽ đến một sơn cốc, một tảng đá dựng đứng vững trước thần miếu, mặt trên tường đã đầy rêu xanh mang phong cách tang thương cổ xưa.

Âm thanh tụng kinh vang ra từ trong thần miếu: “Tu bồ đề! Vu ý vân gì? Có thể nhìn thấy Như Lai không?’’

“Cũng không, thế tôn! Có thể. Dùng lý do gì? Theo như lời Như Lai nói thân cùng, tức phi thân cùng.’’

Phật giáo tu bồ đề: “Phàm tất cả cùng đều là vô căn cứ. Nếu gặp chư cùng phi cùn, tắc gặp Như Lai.’’

…’’

Thanh âm niệm kinh đột nhiên dừng lại.

Một đạo kim quang đột nhiên lao ra từ bên trong thần miếu.

“A~’’ Trần Đại Nha hoảng hốt hét lên, lập tức hiện lên một cái chắn đạo kim quang.

Kim quang bắn ra đột nhiên dừng trên hư không, một quả phật châu trên không trung không ngừng đảo quanh, run rẩy.

“Ba~” Phật châu tự động dập nát.

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nghi hoặc nói: “Bát Giới, Ngộ Tịnh, các ngươi ai là người ra tay?’’ Thế nhưng không hề có dấu vết, bọn họ lợi hại như vậy sao?

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đồng loạt lắc đầu.

“Ta còn tưởng là Đại sư huynh hoặc là Tam sư đệ ra tay đây!’’

“Ta còn tưởng hai vị sư huynh ra tay!’’

Quốc chủ Nữ Nhi quốc đi ra từ trong thần điện, cười khổ một tiếng nói: “Làm cho ba vị tiểu thúc chê cười, Tam Tạng vừa thấy Nha Nha đến sẽ nổi điên, người phát ra công kích chính là Tam Tạng, phá giải công kích cũng là Tam Tạng.’’

“Hắc~ tiểu hòa thượng này đang làm cái gì vậy, đi, chúng ta vào xem đi.’’

Mấy người lập tức đi vào bên trong đại điện.

Vừa tiến vào bên trong đại điện liền thấy Đường Tam Tạng ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt rối rắm.

Trên chủ vị là một tượng thần cao lớn, phía trước tượng thần kéo một tấm lụa mỏng ngăn cách ánh mắt ngoại nhân, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của tượng thần giống như là tránh để phàm nhân khinh nhờn chân thần.

Tôn Ngộ Không chờ tất cả mọi người quỳ gối trên bồ đoàn cung kính vái ba vái, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía Đường Tam Tạng đang niệm kinh.

Đường Tam Tạng mở to mắt, liếc một cái thấy Trần Đại Nha liền dữ tợn phẫn nộ kêu lên: “Trả lại trái dao cho ta!’’

Trần Đại Nha sợ tới mức lui từng bước về phía sau.

Trên đầu Kim Thiền Tử lập tức xuất hiện một cỗ kim cô, sắc mặt liền trở lên nhu hòa.

Đường Tam Tạng xuất hiện, không dối gạt nói: “Kim Thiền Tử, đừng làm nữ nhi của ta sợ.’’

Mắt Tôn Ngộ Không sáng lên lập tức hiểu được đây là cái tình huống gì, hưng phấn kêu lên: “Tiểu hòa thượng, ngươi tự tìm về bản thân mình?’’

Đường Tam Tạng gật đầu, mỉm cười cảm khái nói: “Ngộ Không, Bát Giới, Ngộ Tịnh, không nghĩ tới vi sư còn có thể gặp lại các ngươi.’’

Trư Bát Giới lập tức kích động kêu lên: “Sư phụ, gặp lại người thật tốt, ta nghĩ sẽ không còn được gặp lại người nữa chứ.’’

Sa Ngộ Tịnh cũng kích động kêu lên: “Sư phụ, lần này chúng ta lại có thể cùng nhau lên đường.’’

“Đi? Đi nơi nào?’’

Tôn Ngộ Không cười hì hì nói: “Lão Tôn ta nhận mệnh sư đến tìm Như Lai chuyển thế còn phải tìm được mười bảy khóa xá lợi tử giúp Phật Tổ Như Lai trở về.

Bát Giới cùng Sa Sư đệ cũng phụng chỉ bệ hạ đến giúp ta cùng nhau bảo hộ Như Lai, cứu vớt tam giới.”

Kim Thiền Tử lập tức ngồi lên, kích động kêu: “Đi! Chúng ta đi nghênh tiếp Phật Tổ.’’ Bước nhanh đi ra ngoài.

Đi được hai bước, dưới chân đột nhiên dừng lại, thần sắc không ngừng dãy dụa, kim cô trên đầu như ẩn như hiện.

Bộ mặt Kim Thiền Tử dữ tợn kêu lên: “Đường Tam Tạng~’’ sắc mặt đột nhiên trở nên bình thản.

Hai tay Đường Tam Tạng tạo thành hình chữ thập, ngồi xếp bằng trên mặt đất chua xót nói: “Ngộ Không, Bát Giới, Ngộ Tịnh, tình huống hiện tại của ta các ngươi cũng thấy được, trong cơ thể có một cái Kim Thiền Tử chế ngự căn bản không thể ra tay, càng đừng nói cứu vớt tam giới.’’

Tôn Ngộ Không vây quanh Đường Tam Tạng, tay chọc chọc đầu Đường Tam Tạng hỏi: “Bát Giới, Sa Sư đệ các ngươi đến xem.’’

Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cùng đi tới, ba người đi vòng quanh Đường Tam Tạng đều lấy tay chọc chọc đầu Đường Tam Tạng.

“Đại sư huynh, loại tình huống này của sư phụ rất ít gặp nha!’’

“Lão Tôn ta cảm thấy có chút giống đoạt xá, Đạo gia không phải có pháp môn đối phó đoạt xá sao? Ngươi cho tiểu hòa thượng dùng một chút.’’

“Ai u~ Đại sư huynh nói thật đơn giản, hiện tại Kim Thiền Tử và Đường Tam Tạng đều là chủ nhân của thân hình này, nếu dùng pháp môn tiêu diệt nguyên thần tiêu diệt ai còn chưa chắc chắn đâu!’’

“Đại sư huynh, ta cảm thấy nhị sư huynh nói rất đúng.’’

“Ngươi sẽ không thể chỉ định tiêu diệt sao?’’

“Có lẽ người khác có thể làm được, nhưng ta không làm được.

“Đại sư huynh, ta hiểu được nhị sư huynh cũng không thể!’’

Đường Tam Tạng bất đắc dĩ nói: “Các ngươi có thể đừng vòng vo nữa được hay không, ta có chút choáng.’’

Lúc này ba người Tôn Ngộ Không mới dừng lại nhìn kỹ Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng biến sắc, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà, nói: “Chỉ bằng các ngươi cũng muốn giết ta?! Cho dù Hạo Thiên Thượng đế có tự mình xuống cũng còn kém nhiều lắm.’’

Tôn Ngộ Không lập tức gật đầu nói: “Đi, chúng ta mang ngươi đi Cửu Trọng Quan.’’

Biểu tình Kim Thiền Tử lập tức cứng đờ.

“Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn~’’ một tiếng nói đột nhiên vang lên ở bên ngoài.

Đám người Tôn Ngộ Không đồng loạt quay đầu nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy một lão đạo mặc đạo bào xanh nhạt đi vào, sắc mặt hồng nhuận, đầu bạc phiêu dật, giống thần tiên giả dạng.