Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1286: Vô duyên vô cớ biến mất sao




"Căn cứ vào suy đoán của bần đạo, vạn vật trên thế gian có được thì mất, phương pháp lợi dụng khí vận bước vào chí cường càng là một loại hành vi thủ khéo, thực lực khẳng định kém những chí cường giả tu luyện mà đến."

Bạch Cẩm liên tục gật đầu.

Ngọc Lâu lão đạo vân vê chòm râu: "Căn cứ vào suy đoán của bần đạo, chỉ là suy đoán mà thôi! Thành cũng do khí vận, bại cũng do khí vận, nếu lợi dụng khí vận Ma Giới bước vào chí cường, hẳn là có ít nhất hai khuyết điểm.”

“Kính xin đạo hữu chỉ giáo!”

"Khuyết điểm đầu tiên, chính là bước vào chí cường như thế, tất sẽ trói buộc bản thân cùng Ma Giới chung một chỗ, khó có thể thoát ly."

"Vậy chẳng phải ta sẽ hóa thành một Ma tộc chính đạo sao?"

"Đây chỉ là một suy đoán của lão đạo mà thôi, không nhất định là thật."

"Khuyết điểm thứ hai, thân đã không viên mãn, mà thủ khéo bước vào cảnh giới chí cường, ngày khác nếu có chứng đạo chi cơ, thì đó sẽ là thiên nan vạn nan."

Bạch Cẩm Liên liên tục gật đầu, thành khẩn nói: "Đạo hữu nói rất đúng, thiếu chút nữa sai càng thêm sai."

Ngọc Lâu lão đạo cười ha ha nói: “Những thứ này chỉ là suy đoán cá nhân của ta mà thôi, cũng chưa biết được có chính xác hay không. Hơn nữa, hồng hoang thần thánh vô số, có thể bước vào chí cường giả liệu có được bao nhiêu người? Có thể thành thánh giả lại có bao nhiêu người? Một cơ hội chí cường như vậy bày ra trước mặt, nếu chỉ bởi vì một cái suy đoán của lão đạo đã vứt bỏ, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?"

Bạch Cẩm không thèm để ý nói: "Đáng tiếc cái gì?

Đạo hữu, chí cường cùng ta căn bản không trọng yếu như vậy, từ khi ta tu luyện tới nay, cơ hội chân chính ra tay có thể nói là rất ít.

Trên ta có sư gia, sư bá, sư phụ, cùng hai vị nương nương che chở, dưới có đại đội chấp pháp hộ vệ, trong đó có Hạo Thiên Thượng Đế, Trấn Nguyên Đại Tiên, Minh Hà giáo chủ, Chu Tước Thánh Tôn vân vân trợ lực.

Có những hảo hữu này ở bên người, thực lực cùng ta mà nói vốn không quá mức trọng yếu.”

"Đúng rồi, còn có Thiên Kiếp Chi Chủ - Vô Đương sư tỷ, tam đại sư huynh Huyền Đô đại pháp sư của Huyền môn nữa. Bọn họ cũng đều đột phá đến hàng ngũ chí cường, có thể làm một trong những lực lượng dự bị.

Chỉ là một cơ hội chứng đạo chí cường mà thôi, mất chính là mất, về sau cơ hội của ta vẫn còn rất nhiều!"

Khóe miệng Ngọc Lâu lão đạo giật giật hai cái, thật đúng là quan hệ khắp hồng hoang! Lời này ta dĩ nhiên không có cách nào phản bác, chưa từng thấy qua ngươi nào tu tiên như vậy.

"Đạo hữu, sao ngươi không nói lời nào?" Bạch Cẩm nghi hoặc nhìn Ngọc Lâu đạo trưởng.

"Tâm mệt mỏi, không muốn nói."

"Trước tiên đừng mệt, đợi một hồi rồi hãy mệt.

Đạo hữu, ta còn có một chuyện nghĩ không ra, còn muốn mời đạo hữu dùng vỏ não thông minh của ngươi giúp ta suy nghĩ một chút.” Bạch Cẩm chờ mong nhìn Ngọc Lâu đạo trưởng.

"Ngươi nói trước xem là chuyện gì."

"Ma Tổ vừa mới nói với ta, Vô Thiên cùng Như Lai, Khuê Cương cùng Hạo Thiên có nhân quả định mệnh, khó có thể tránh khỏi một trận chiến.

Vô Thiên cùng Như Lai ta rất rõ ràng, cũng là bởi vì một nữ nhân, về sau nữ nhân kia bị ta thu làm đệ tử.

Nhưng Khuê Cương và Hạo Thiên, giữa bọn họ là tình huống gì? Một người ở Ma Giới, một người ở tam giới, làm sao giữa bọn họ lại có nhân quả định mệnh được?"

Ngọc Lâu lão đạo tức giận nói: "Chuyện mà ngay cả ngươi cũng không biết, ngươi lại đến hỏi ta?"

Bạch Cẩm cười bồi nói: "Ta đây không phải là tới tìm tiền bối chỉ điểm sao? Trong não dưa sáng ngời của ngài, tràn ngập trí tuệ.”

Ngọc Lâu lão đạo trợn mắt, tức giận nói: "Quên đi, ngươi đừng nói nữa, nói tiếp, nên nói ta chết rồi."

Ngọc Lâu lão đạo khuấy động nồi canh: "Mấy năm nay thân ở trong Ma Giới, ta cũng nghe qua một ít truyền thuyết về Khuê Cương Pháp Tổ."

Bạch Cẩm dựng thẳng lỗ tai, vội vàng nói: "Xin chỉ giáo!"

"Khuê Cương Pháp Tổ, không biết từ đâu mà đến, vô hình vô chất, chính là Thiên Ma Thủy Tổ, ngồi Cửu Long Đế ỷ, cầm Đế Hoàng Ấn Tỷ, tự xưng là trẫm! Ngươi có quen thuộc không?"

Bạch Cẩm đăm chiêu nói: "Hạo Thiên Thượng Đế."

Ngọc Lâu lão đạo gật gật đầu: "Ta cũng cảm thấy rất giống Hạo Thiên Thượng Đế."

“Chẳng lẽ hắn là ác thi của Hạo Thiên Thượng Đế?”

Ngọc Lâu lão đạo lắc đầu nói: "Không đúng, Tam Thi tuy rằng ký thác các loại ý niệm trong đầu, nhưng vẫn là bản thể.

Khuê Cương này có quan hệ với Hạo Thiên, nhưng lại không có quan hệ thân thể, hắn đã trở thành một cá thể độc lập. Mà ác thi thì dù là ký thác ác niệm, nhưng cũng có liên quan mật thiết với bản thể. Bản tính tương tự, nguyên thần tương thông.

Khuê Cương Pháp Tổ này có bản tính hoàn toàn bất đồng với Hạo Thiên Thượng Đế, tham lam, khát máu, thị sát, ngạo mạn, nói dối, đủ loại ý niệm hắc ám hội tụ trong đầu hắn, không có nửa điểm quang minh tồn tại.”

"Vậy thì quá cổ quái, ta thật sự không đoán ra."

"Theo suy đoán của bần đạo, Khuê Cương này rất có thể là mặt tối mà Hạo Thiên Thượng Đế vứt bỏ."

Bạch Cẩm vội vàng hỏi: "Lời này nên giải thích thế nào?"

"Theo ta được biết, tam giới thời tam hoàng ngũ đế, Hạo Thiên Thượng Đế bị Hình Thiên chém giết...

Bạch Cẩm lập tức giơ tay lên: "Ta sửa lại một chút, là Hạo Thiên Thượng Đế mượn tay Hình Thiên, chấm dứt nhân quả với U Minh Vu Tộc, đồng thời hạ phàm lịch kiếp, tìm hiểu cảnh giới chí cường."

"... Giống nhau cả, chính là bị chém giết, dù sao chúng sinh tam giới đều cho là như vậy.”

"Ta..."

"Ừm! Ngươi không đồng ý với ta sao?"

Bạch Cẩm lập tức giơ tay kia lên, kêu: "Đồng ý, giơ hai tay đồng ý."

Ngọc Lâu lão đạo hài lòng gật gật đầu, tiếp tục nói: "Hạo Thiên Thượng Đế chuyển thế thành Trương Bách Nhẫn, ở thế gian trải qua một ngàn bảy trăm năm mươi kiếp, mỗi một kiếp mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm.

Theo ta suy đoán, trong mỗi một kiếp này, Hạo Thiên Thượng Đế sẽ chém đi một tia khuyết điểm của mình, cuối cùng khiến cho mình thanh tịnh như lưu ly, chứng thực chí cường.

Nhưng những tên cặn bã bị chém sẽ đi đâu? Vô duyên vô cớ biến mất sao?"