Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1257: Râu của ta




Ngọc Lâu lão đạo cười ha hả nói: "Đây là chuyện tốt mà! Có gì mà khó xử? Ma Tổ của Ma Giáo là cấp bậc Thánh Nhân, hắn thu nhận ngươi làm đệ tử là chuyện cực tốt đối với ngươi. Hạng người như chúng ta có cầu cũng chẳng được."

Bạch Cẩm bĩu môi khinh thường: "Thánh Nhân rất hiếm sao? Sư phụ ta là Thánh Nhân, đại sư bá và Nhị sư bá của ta là Thánh Nhân, Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương của ta là Thánh Nhân. Trong nhà ta không cần có quá nhiều Thánh Nhân.

Hơn nữa, sư gia của ta là Đạo Tổ. Ta ham một Thánh Nhân là hắn chắc?"

"Thế nên ngươi từ chối hắn? Ngươi không sợ hắn thật sự tiêu diệt ngươi sao? Hiện tại, những Thánh Nhân mà ngươi nhắc tới không cứu được ngươi."

Bạch Cẩm hùng hồn nói: "Ta chỉ biết mình có một thân phận, đó chính là sư gia của ta là Đạo Tổ, sư phụ của ta là Thông Thiên giáo chủ, ta là đệ tử Huyền môn đời thứ ba.

Cho dù chết ta cũng hi vọng chết với thân phận này. Đệ tử thân truyền của Ma Tổ, đệ tử duy nhất gì đó, giáo chủ Ma Giáo, người thừa kế tương lai của Ma Giới gì đó, ta chẳng thèm."

Ngọc Lâu lão đạo vuốt râu, mặt mày tươi cười, gật đầu hài lòng. Tốt lắm, có khí phách của Huyền môn chính đạo. Bây giờ ta đã biết tại sao đám Thái Thượng, Nữ Oa lại thích ngươi. Không chỉ thông minh cơ trí, có thể giải quyết vấn đề, điều quan trọng hơn là có lòng chính nghĩa, thà chết chứ không chịu khuất phục. Rất tốt, đây mới là tương lai của hồng hoang.

Bạch Cẩm len lén liếc nhìn Ngọc Lâu lão đạo, buồn bã nói: "E là sau này ta không thể che chở ngươi được nữa. Nếu ta chết, một ngày nào đó ngươi trở về tam giới, hi vọng ngươi hãy chuyển lời tới sư phụ và sư bá của ta. Nói rằng ta không làm mất mặt Huyền môn, đến chết vẫn ngông nghênh kiêu ngạo, tuyệt đối không khuất phục trước dâm uy của Ma Tổ." Hắn nói xong liền lau giọt lệ rưng rưng nơi khóe mắt.

Ngọc Lâu lão đạo cười ha hả: "Ngươi tự đi nói với bọn hắn những lời này đi!"

"Ta cũng muốn đi gặp sư phụ và sư bá, nhưng bây giờ ta không về được nữa!" Bạch Cẩm than thở.

Đột nhiên Ngọc Lâu lão đạo nói sang chuyện khác: "Giả sử làn này ngươi chạy trời không khỏi nắng, ngươi còn điều gì nuối tiếc không?" Lời nói trước lúc lâm trung có thể nói lên đạo tâm của một người. Có kẻ hối hận về quá khứ, có người nuối tiếc tương lai, kẻ thì chưa trả mối thù sâu đậm, người thì lo lắng cho thiên địa, có người đại công chí thánh, có kẻ đại tư chí giản.

Ngọc Lâu lão đạo nhìn Bạch Cẩm. Hắn sẽ để lại di ngôn như thế nào? Là chính hay là tà? Là riêng hay là công?

Bạch Cẩm thoáng ngẩn ngơ, buồn bã nói: "Cả đời này ta lớn lên dưới sự quan tâm chăm sóc của sư phụ, sư bá và nương nương, không còn gì tiếc nuối. Nếu nhất định phải nói có điều gì nuối tiếc, thì đó là ta chưa được gặp sư gia.

Trước giờ ta vẫn nghe truyền thuyết sáng chói về sư gia, nhưng chưa từng nhìn thấy chân dung của hắn. Đây là điều tiếc nuối lớn nhất của ta." Hắn lại thở vắn than dài.

Ngọc Lâu lão đạo nhấc chiếc cần câu trong tay lên rồi đứng dậy, vừa vỗ vai Bạch Cẩm vừa cười ha ha: "Ta tin rằng nguyện vọng này của ngươi sẽ nhanh chóng được thực hiện. Chúng ta cùng đi nướng cá nào!"

"Ôi chao! Ta làm gì còn tâm trạng ăn cá nướng!" Bạch Cẩm lắc đầu cảm thán, đi theo Ngọc Lâu lão đạo sang bên cạnh.

Hai người đi tới ven một khu rừng kỳ quái, sau đó đào hố, bắc giá rồi bắt đầu nướng cá.

Ngọc Lâu lão đạo nhìn Bạch Cẩm mặt ủ mày chau, mỉm cười nói: "Ngươi lo cái gì? Ngay cả cái chết mà ngươi cũng không sợ, thì còn sợ cái gì?"

Bạch Cẩm lập tức hùng hồn nói: "Vì đại nghĩa Huyền môn, đương nhiên ta sẵn sàng hi sinh, dù chết vạn lần cũng không hối tiếc.

Nhưng có thể sống thì vẫn tốt hơn, ta còn chưa gặp sư gia bao giờ!"

Ngọc Lâu lão đạo liếc Bạch Cẩm. Sao trước mặt ngươi, cái gì cũng có thể dính dáng đến đại nghĩa Huyền môn vậy? Các tiên thần khác muốn bái Thánh Nhân làm sư phụ cũng chẳng được, vậy mà ngươi còn ấm ức.

Ngọc Lâu lão đạo ôn tồn khuyên nhủ: "Đạo hữu đừng nghĩ nhiều như vậy, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, rảnh rỗi thì ra ngoài dạo chơi, ngắm phong cảnh đặc biệt của Ma Giới."

Hai mắt Bạch Cẩm chợt sáng ngời, hắn vội vàng nói: "Đạo hữu, có phải ngươi có cách gì không?"

Ngọc Lâu lão đạo bật cười: "Ta chỉ là một lão đạo sĩ bình thường, có cách gì được chứ?

Ý ta là nên ăn thì ăn nên uống thì uống, sau đó đi đâu đó giải sầu, cuối cùng dùng Tam Giới Thương Thành của ngươi tìm sư phụ từ biệt. Ít nhất thì có thể chết thoải mái hơn."

Hix! Bạch Cẩm nghẹn lời nhìn Ngọc Lâu lão đạo, không ngờ sư gia lại tinh nghịch như thế.

"Ha ha, thịt con cá này chắc ghê!" Ngọc Lâu lão đạo vẫy tay với Bạch Cẩm, nói: "Chẳng phải ngươi có Tam Muội Chân Hỏa sao? Đến nhóm lửa."

Bạch Cẩm ngồi xổm bên cạnh, khẽ búng tay. Một đốm lửa bé bằng hạt gạo bay ra, rơi vào đống lửa.

Bùng! Lửa lập tức bùng lên, ngọn lửa màu vàng lập tức biến thành màu xanh trắng, nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra xung quanh.

"Úi chà!" Ngọc Lâu lão đạo giật mình đến độ nhảy lùi về đằng sau một bước, lấy tay áo che mặt, hét lên đầy bi thương: "Râu của ta!"

Hắn vươn tay sờ, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn ổn, vẫn ổn! Râu vẫn còn."

Ngọc Lâu ngẩng đầu nhìn ngọn lửa giống bó đuốc, vội vàng hô: "Ổn định chút, ổn định chút, nhiệt độ quá cao."

Bạch Cẩm đè tay xuống, ngọn lửa bốc cao lập tức hạ xuống, nhiệt độ cũng giảm dần. Ngọn lửa biến từ màu xanh trắng thành màu trắng, trông giống như mặt trời nhảy nhót.

Ngọc Lâu lão đạo cũng trở về chỗ cũ, ngồi xổm bên hố lửa, cầm hai xiên nướng lật qua lật lại trên đống lửa.