Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1197: Để ta tự nghĩ cách thì hơn




"À phải rồi, Cô Lương à, ngươi vác một chiếc túi to đến tìm ta làm gì vậy?"

Cô Lương ngượng ngùng nói: "À thì... à thì, sư huynh bảo ta đến đòi nợ."

Hạo Thiên Thượng Đế thốt lên đầy kinh ngạc: "Đòi nợ?"

Cô Lương gật đầu như giã tỏi, vội vàng khom người mở túi vải ra, tiện tay giật một phát, tức thì một đống quyển trục lóe sáng rơi ra đất. Nàng nói: "Đây là khế ước vay tiền của Ngọc Hoàng Đại Đế, mời bệ hạ trả tiền."

"Xít!" Hạo Thiên Thượng Đế hít sâu một hơi, nhiều thế này á?

Cô Lương có phần chột dạ: "Ta vốn không muốn đến đòi tiền, nhưng sư huynh nói thiếu nợ trả tiền là lẽ hiển nhiên.

Sư huynh còn nói bệ hạ có cả tam giới. Đối với bệ hạ mà nói, tí tẹo Công Đức Kim Tiền chỉ là chuyện cỏn con, cho nên sai ta tới."

"Chẳng phải Bạch Cẩm đang ở Ma Giới sao?"

"Nhưng sư huynh có thể liên lạc với chúng ta qua Tam Giới Thương Thành!"

Còn có Tam Giới Thương Thành? Sao Ma Giới chết tiệt còn giữ cửa sau cho Tam Giới Thương Thành?

Ngọc Hoàng Đại Đế lúng túng nở nụ cười, bưng tách trà lên uống một ngụm để đè nén nội tâm bất an. Hắn thấp thỏm hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Ngọc Hoàng Đại Đế vay tổng cộng chín ngàn vạn Công Đức Kim Tiền, tính cả lãi là gần một trăm triệu."

Hạo Thiên Thượng Đế sốc luôn: "Sao nhiều thế?"

Mặc dù trước đó hắn đã biết là Ngọc Hoàng Đại Đế vay tiền, nhưng lúc đó xảy ra chuyện Dương Thiền nên không tra xét kỹ. Vả lại trong ký ức của Ngọc Hoàng Đại Đế, hắn chỉ biết là hơi nhiều tiền thôi. Về phần rốt cuộc bao nhiêu tiền thì trước giờ hắn không để ý, cũng thật sự không biết.

"Khế ước vay tiền đều ở trong này! Bệ hạ có thể kiểm tra!"

Hạo Thiên Thượng Đế nhìn Cô Lương bằng ánh mắt nghi ngờ: "Cô Lương, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi hãm hại sư thúc không?"

Cô Lương lập tức nhăn mặt: "Sư thúc, ta còn không muốn cho vay tiền cơ! Cho vay nhiều như vậy, ta còn lo có đòi được không nữa kìa. Ta sầu rụng tóc luôn, cả đêm không yên giấc."

"Vậy vì sao ngươi vẫn cho hắn vay?"

"Ngọc Hoàng Đại Đế bệ hạ vay tiền theo con đường chính quy, ta không cho vay cũng chẳng được"

"Con đường vay tiền chính quy gì cơ?"

Cô Lương ngượng ngùng trả lời: "À thì, Ngọc Hoàng Đại Đế bệ hạ thế chấp Lăng Tiêu Bảo Điện."

"Lăng Tiêu Bảo Điện!"

"Còn có Tử Ngưng Điện này của ngài cũng thế chấp luôn."

"Còn có Tử Ngưng Điện!"

"Ngự Thú Giám cũng thế chấp!"

"Ngự Thú Giám!"

"Bệ hạ, nói đúng ra thì toàn bộ thần thú và yêu thú trong Ngự Thú Giám đều là của ta. Yến tiệc ngài vừa tổ chức cũng phải trả tiền cho ta.

Nhưng ta không tính toán chút tiền lẻ này với ngài, coi như hiếu kính trưởng bối."

Gân xanh trên trán Hạo Thiên Thượng Đế giật liên hồi, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận, rất muốn lôi Ngọc Hoàng Đại Đế ra ngoài ngay bây giờ, cho hắn biết thế nào là cơn giận của Đại Đế!

Cô Lương dè dặt hỏi: "Bệ hạ, ngài sẽ trả tiền chứ?"

"Ha ha, à ờ... à thì..." Hạo Thiên Thượng Đế nở nụ cười lúng túng. Không phải không muốn trả mà là mình thật sự không có tiền. Tiền của mình đều bị Dao Trì Vương Mẫu tịch thu hết rồi, với cái danh mỹ miều là giữ giúp mình, nhưng mà mình không đòi được.

"Tiểu thần cầu kiến bệ hạ!" Một giọng nói vang lên bên ngoài.

Hạo Thiên Thượng Đế lập tức nén giận, đồng thời thở phào một hơi, vội vàng lên tiếng: "Vào đi!"

Thái Bạch Kim Tinh tươi cười đi từ bên ngoài vào, cung kính thi lễ: "Bái kiến bệ hạ!"

"Kim Tinh không cần đa lễ."

Thái Bạch Kim Tinh nhìn Cô Lương, mỉm cười chào hỏi: "Thần Tài cũng ở đây à!"

"Kim Tinh có việc thì nói trước đi, ta đến báo cáo công tác cho sư thúc."

"Đa tạ thần tài."

Thái Bạch Kim Tinh quay mặt về phía Hạo Thiên Thượng Đế, khẽ mỉm cười nói: "Bệ hạ, Châu Thiên Tinh Thần không có ý kiến gì về Địa Tạng Vương. Địa Tạng Vương là Nhị Thi Chuẩn Thánh, đại năng giả trong tam giới, đủ để bọn hắn tín phục."

Hạo Thiên Thượng Đế gật đầu hài lòng: "Vậy thì tốt."

"Vừa rồi ta gặp Tử Vi Đại Đế trên đường, hắn nói rất bội phục bệ hạ. Bất kể tiên thần hay phàm nhân trong tam giới đều không thoát khỏi lợi ích, bị tiền tài trói buộc. Chỉ có bệ hạ ngó lơ tiền tài."

Hạo Thiên Thượng Đế bất giác liếc nhìn Cô Lương, cười ha hả nói: "Bản đế lấy tam giới làm trọng, há có thể tham chút tiền tài của hắn." Hắn bưng tách trà lên nhấp một ngụm, cõi lòng đắng chát.

Thái Bạch Kim Tinh không nhịn được cất lời khen ngợi: "Đâu phải một chút tiền tài, Địa Tạng Vương tặng bệ hạ những một trăm triệu Công Đức Kim Tiền."

"Phụt!" Hạo Thiên Thượng Đế phun nước trà trong miệng ra ngoài, ho sặc sụa liên tục.

"Bệ hạ, ngài bị làm sao thế?"

"Ngươi nói bao nhiêu tiền?"

"Một trăm triệu Công Đức Kim Tiền!"

Hai mắt Cô Lương lập tức sáng ngời, nhìn Hạo Thiên Thượng Đế bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi. Một trăm triệu Công Đức Kim Tiền mà cũng bỏ được, bệ hạ nhất định sẽ trả tiền.

Hạo Thiên Thượng Đế hắng giọng, đảo mắt, khẽ mỉm cười bảo: "Cô Lương, ngươi nghe thấy chưa, sư thúc có tiền, không thiếu tiền đâu. Ngươi về trước đi, chờ ta thu xếp tiền nong rồi sẽ đến ngân hàng trả hết nợ."

Cô Lương vui vẻ nói: "Đa tạ bệ hạ, ta chờ ngài ở ngân hàng!" Nàng cất khế ước vay tiền, sau đó vác túi vải chạy ra ngoài.

Thái Bạch Kim Tinh làm bộ hỏi với vẻ kinh ngạc xen lẫn khó hiểu: "Bệ hạ, ngài nói đến vay tiền gì vậy?"

Hạo Thiên Thượng Đế thở dài bất đắc dĩ: "Trước đây Ngọc Hoàng Đại Đế vay tiền ở ngân hàng, bây giờ ta phải trả thay.

Thái Bạch, sao ngươi không trông chừng hắn."

"Bệ hạ, hắn là quân, ta là thần. Sao thần tử có thể trông chừng bệ hạ?"

"Thôi bỏ đi." Vẻ mặt Ngọc Hoàng Đại Đế hơi thay đổi, hắn ngượng ngùng cất lời: "Thái Bạch, bây giờ ta có chuyện này muốn nhờ ngươi."

"Xin bệ hạ căn dặn."

"Ngươi đi nhắc khéo Địa Tạng Vương, bảo hắn lại đến tặng tiền..." Hạo Thiên Thượng Đế khựng lại, thở dài một hơi: "Thôi, để ta tự nghĩ cách thì hơn!"