Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1188: Nhớ cũng không nhớ hết được




Giọng nói hờ hững uy nghiêm của Như Lai Phật Tổ truyền ra: "Ta là Phật Tổ!"

A Nan run rẩy cả người, một ý niệm nảy ra tỏng đầu: thời đại đã thay đổi! Hắn vội vàng đáp lời: "Vâng!" sau đó xoay người rời đi.

Tất cả các đại năng tam giới đều ngồi trước cửa nhà, uống rượu ăn dưa, cười ha ha xem trò hề của Phật Giáo, tỏ vẻ chê bai sự việc không lớn. Từng hình ảnh, video được đăng tải lên Tam Giới Thương Thành, nháy mắt đã lưu truyền khắp tam giới.

Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, Hạo Thiên Thượng Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, chư thần đứng bên dưới, tiên khí bay bay.

Một tấm Hạo Thiên Kính lơ lửng giữa không trung, chư thần cũng đang nghiêm túc xem cảnh tượng ở Âm Sơn.

Giọng nói trầm ổn của Hạo Thiên Thượng Đế vang lên: "Các ngươi nhìn thấy những gì?"

"Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thần trông thấy sự hưng thịnh của Phật Giáo, vạn phật triều tông, thanh thế rầm rộ."

Không ít thần linh bất giác gật đầu. Hiện tại, nếu không kể đến chiến lực cấp cao thì thực lực tổng thể của Phật Giáo đã hơn Thiên Đình.

"Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thần nhìn thấy sự ngu xuẩn của Phật Giáo. Chỉ một lời nói dối cỏn con đã có thể đùa giỡn chư phật. Phật Giáo cũng chỉ đến thế là cùng."

"Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thần trông thấy sự đoàn kết của Phật Giáo. Một phương thiếu tiền, vạn phật hỗ trợ. Thật là đáng kinh ngạc!"

"Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thần thấy được chiến lực của Phật Giáo..>"

"Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thần trông thấy sức ảnh hưởng của Phật Giáo tại âm phủ."

Rất nhiều thần linh nhao nhao phát biểu ý kiến.

Hạo Thiên Thượng Đế ngồi ngay ngắn trên thượng vị, sắc mặt không thay đổi, không bộc lộ cảm xúc vui buồn.

"Dương Giao, ngươi thấy thế nào?"

Dương Giao bước lên hai bước, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính thưa: "Khởi bẩm bệ hạ, tiểu thần nhìn thấy cơ hội. Hình như một số Phật Đà của Phật Giáo bằng mặt nhưng không bằng lòng với Phật Giáo, có lẽ Thiên Đình chúng ta có thể tranh thủ một phen."

Hạo Thiên Thượng Đế khẽ gật đầu: "Đây là chủ trương mà Câu Trần Đại Đế vẫn luôn tiến hành."

"Thái Bạch Kim Tinh đi truyền chỉ!"

Thái Bạch Kim Tinh ra khỏi vị trí của mình, khẽ mỉm cười đi ra ngoài.

...

Trong Huyết Hải, Ngưu Ma Vương, Thiết Phiến Công Chúa và Hồng Hài Nhi cũng chạy đến biên giới Âm Sơn, tò mò nhìn đông ngó tây.

"Ui!" Ngưu Ma Vương hít một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng thì thầm: "Sao trước kia lão Ngưu ta không phát hiện ra Địa Tạng Vương Bồ Tát to gan như vậy."

Thiết Phiến Công Chúa lạnh lùng hừ mũi: "Trước kia trong đầu ngươi toàn là con hồ ly lẳng lơ kia, còn nhìn thấy những cái khác sao?"

Ngưu Ma Vương vội vàng cười làm lành: "Phu nhân, lúc đó ta trúng yêu pháp của Phật môn, không phải bản ý của ta. Chuyện đó đã qua rồi, chẳng phải chúng ta đã nói là không nhắc đến nữa sao? Để hài tử thấy thì không tốt đâu."

Hồng Hài Nhi chẳng thèm quan tâm tới chuyện của phụ mẫu. Hắn đảo mắt, vội vàng hỏi: "Phụ vương, mẫu hậu, có phải Địa Tạng Vương Bồ Tát sắp chết không?"

"Không chết được. Thân phận của hắn không tầm thường, ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng không thể giết hắn."

"Ồ!" Hồng Hài Nhi hơi tiếc nuối.

Ngưu Ma Vương cúi đầu trừng Hồng Hài Nhi: "Ngươi định làm gì?"

Hồng Hài Nhi tỏ vẻ nuối tiếc: "Ta còn định đợi đến khi Địa Tạng Vương Bồ Tát chết sẽ đi chiếm Âm Sơn xưng vương! Sao hắn lại không chết kia chứ!"

"Bộp!" Ngưu Ma Vương vỗ đầu Hồng Hài Nhi làm hắn lảo đảo, đồng thời cảnh cáo: "Ngươi ngoan ngoãn cho ta. Nếu ngươi dám đi Địa Phủ làm xằng làm bậy, lão tử sẽ đập chết ngươi."

Hồng Hài Nhi thở phì phò nhìn Ngưu Ma Vương. Thật đáng ghét, dám vỗ đầu ta! Ta sẽ đi tìm ngoại công mách lẻo.

Thiết Phiến Công Chúa lên tiếng: "Các ngươi đàng hoàng cho ta! Không muốn xem thì cút về nhà!"

Ngưu Ma Vương và Hồng Hài Nhi lập tức đứng nghiêm, ngẩng đầu nhìn Âm Sơn.

...

Trên Âm Sơn, Địa Tạng Vương Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên đài sen, trên đầu là vạn phật nhiều như nấm.

Đế Thính Thần Thú căng thẳng nhìn xung quanh, không hề có cảm giác an toàn.

Nam Mô Tài Công Đức Phật hét to: "Địa Tạng Vương, bây giờ ngươi còn gì để nói không? Ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích."

"Trả tiền! Địa Tạng Vương trả tiền đi!"

"Địa Tạng Vương mau trả tiền, nếu không thì không xong đâu."

Hoàng Mi đồng tử đứng trên đám mây, hưng phấn gào lên: "Giải thích, nhất định phải giải thích. Trả lại tiền cho ta!"

Địa Tạng Vương Bồ Tát nhìn về phía Hoàng Mi đồng tử, nhướng mày nói: "Ta mượn tiền của ngươi sao?"

Trong lòng Hoàng Mi đồng tử chột dạ, sau đó hắn nhớ tới lời của Di Lặc Phật Tổ, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang kêu lên: "Sao không có? Ngày đó ngươi tới tìm ta, nói là tiền dùng để kiến tạo Đông Thổ Linh Sơn không đủ, muốn mượn ta trăm vạn Công Đức Kim Tiền, bây giờ ngươi lại không nhận nợ?"

Trên bầu trời, tất cả chúng Phật Đà Bồ Tát cũng đều nhìn về phía Hoàng Mi đồng tử, có một ít Phật Đà Bồ Tát mang theo vẻ hâm mộ, trăm vạn Công Đức Kim Tiền? Thật có tiền nha!

Mà có một số Đức Phật thì nghi ngờ, không đúng chứ! Lúc trước chúng ta từng có ước định, tuyệt đối không đi lôi kéo Phật Giáo đại năng giúp đỡ, người này là ai?

Hoàng Mi đồng tử trừng mắt, hét lớn: "Nhìn cái gì nhìn, chính là trăm vạn Công Đức Kim Tiền." Ta sợ Địa Tạng Vương Bồ Tát, nhưng ta không sợ các ngươi đâu, phía trên ta có người.

Địa Tạng Vương Bồ Tát mỉm cười nói: "Thì ra ngươi cũng cho ta mượn trăm vạn Công Đức Kim Tiền sao! Phật Đà Bồ Tát ta hỏi vay tiền quá nhiều, nhớ cũng không nhớ hết được."

Trong lòng Hoàng Mi đồng tử lập tức vô cùng vui mừng, không nhớ được! Không thể nhớ được! Ai da, đỡ phải nói nhiều.