Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1172: Người sợ phải là tên Câu Trần Đại Đế




Huyễn Đào Ma Tôn vung tay, xoẹt... quạt xếp xòe ra. Hắn vung tay, vô số cánh hoa màu đen ập đến Bạch Cẩm, mỗi cánh hoa đều vô cùng đáng sợ, ẩn chứa lực cắt sắc bén.

Ầm! Trên người Bạch Cẩm lập tức trào dâng một luồng sóng khí màu đen cuồn cuộn, hình thành một cột sáng màu đen cao chọc trời, khuấy động ma khí trong thiên địa. Sau khi cánh hoa đến gần cột khí, tất cả đều bị cột khí hất bay, không thể tới gần Bạch Cẩm.

Ma tộc xung quanh hoảng sợ lùi về sau. Khí... khí tức mạnh thế này, lẽ nào đối phương là Đại La Ma Tôn?

Bạch Cẩm từ trong hắc khí bước ra, giờ đây đã thay hình đổi dạng, sắc mặt tái nhợt, vẽ mắt đen xì, môi đỏ như máu, đuôi mắt dài, trông không giống người tốt, tuyệt đối là đại ma đầu lạnh lùng tàn khốc.

Huyễn Đào Ma Tôn bất giác lùi về sau, sắc mặt thay đổi. Khí tức dồi dào như thế, hắn chính là Ma Tôn, còn mạnh hơn mình.

Thân ảnh Bạch Cẩm chợt di chuyển, mang theo lực đạo cuồng bạo, thình lình lao tới trước mặt Huyễn Đào Ma Tôn đánh ra một quyền, dùng tinh huyết Tổ Vu chi lực dẫn động sát khí trong thiên địa. Sát khí cuồn cuộn hình thành một nắm đấm màu đỏ thẫm giáng xuống Ma Tôn.

Huyễn Đào Ma Tôn vội vàng giơ quạt xếp chặn trước mặt, một tiếng 'ầm' vang lên.

Huyễn Đào Ma Tôn lập tức bay ra ngoài như đạn pháo, rơi bộp vào trong ngọn núi hoang tàn, tức thì loạn thạch lăn lông lốc.

Ào! Vô số hoa đào từ trong đá rơi ầm ầm bay ra, ập về phía Bạch Cẩm. Đột nhiên hoa đào bốc cháy ngọn lửa màu đỏ thẫm.

"Là Đào Hoa Sát Hỏa!"

"Thần thông thiên phú của lão đại!"

"Nghe nói chiêu này từng thiêu chết một vị Ma Tôn!"

...

Ma tộc đang xem cuộc chiến lập tức hoảng loạn chạy trốn, tránh ra thật xa.

Bạch Cẩm giẫm lên đỉnh núi, siết chặt nắm đấm. Khí tức mênh mông cuồn cuộn sẵn sàng chờ lệnh, ngưng tụ thành một dòng xoáy quanh người. Mái tóc dài bay bay.

Vô số hoa đào ngưng tụ thành một khuôn mặt khổng lồ giữa không trung, cả khuôn mặt đều bị lửa thiêu đốt, mở miệng thét lên: “Đại địa sát khí, lẽ nào ngươi là Cương Thi nhất tộc?”

Bạch Cẩm thay đổi suy nghĩ, ta có sức mạnh của Đại Vu, giả làm cương thi cũng không phải là không thể! Hắn mở miệng hỏi: “Gia gia là thi ma thì sao? Cho nổ mộ phần của gia gia, vu khống gia gia là Điểu Đại Đế gì đó của tam giới, lại còn đánh gia gia một quyền.”

Bạch Cẩm dùng sức dưới chân, ầm ~ cả ngọn núi lập tức nổ tung, đá vụn bay lên không trung, một tia chớp màu đen bắn thẳng lên trời.

Bùm!

Mặt hoa khổng lồ trực tiếp nổ tung, một thân ảnh to lớn tung hoành trong đó, một quyền một cước dẫn ra thiên địa sát khí, xóa sổ những cánh hoa. Toàn bộ đều bị ngọn lửa đốt tiên thí ma xoá sạch.

Mặc dù chỉ dùng một phần sức mạnh của thân xác cùng với sát khí, Bạch Cẩm vẫn trấn áp được cái gọi là Ma Tôn.

Ầm!

Một bóng đen từ trên trời rơi xuống đập mạnh xuống đất, khiến đất núi xung quanh rung chuyển.

Bạch Cẩm lơ lửng giữa không trung, xung quanh là ma khí và sát khí vờn quanh, phối hợp với hiệu ứng màu khói lộ ra vẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng.

Huyễn Đào Ma Tôn chật vật trèo ra khỏi hố sâu bên trong lòng đất, chiếc quạt gấp trong tay bị gãy, đầu tóc rối bù, vô cùng thảm hại.

Một tia chớp đen từ trên trời đánh xuống. đông ~ đáp xuống trước mặt Huyễn Đào Ma Tôn, khinh thường nhìn Huyễn Đào Ma Tôn?

Huyễn Đào Ma Tôn sợ đến mức dưới chân lảo đảo, lập tức ngã ngồi xuống đất, khóe miệng giật giật, nhẹ giọng cay đắng nói: “Ma Tôn tha mạng! Nô gia sai rồi.”

Bạch Cẩm cúi đầu nhìn Huyễn Đào Ma Tôn, khinh thường nói: “Bổn toạ đã ngủ say ở đây ba trăm triệu năm, ngươi dám phá nát mộ phần của bổn toạ, ngươi còn muốn sống sao?”

Ba trăm triệu năm? Huyễn Đào Ma Tôn giật thót tim, vội vàng kêu lên: “Ma Tôn, chuyện này ngươi đừng trách ta. Ngươi không lập bia mộ, cũng không để lại ma văn, ta chỉ nghĩ đó là một gò núi bình thường.”

“Vậy đây là lỗi của bổn toạ?”

Huyễn Đào Ma Tôn sững người, vội vàng nói: “Không dám, là lỗi của ta, ta nguyện ý bồi thường.”

Hắn không nhịn được nói một câu: “Cho dù không phải là ta, mộ phần của ngươi sẽ bị ma khác phá hủy?”

Bạch Cẩm cau mày nói: “Ý của ngươi là? Chẳng lẽ có ma muốn làm kẻ địch của bổn toạ?”

Huyễn Đào Ma Tôn thận trọng hỏi: “Ma Giới đang xảy ra đại sự, ngươi không biết sao?”

“Bổn toạ vẫn luôn ngủ sâu, chưa từng quan tâm đến chuyện bên ngoài, là đại sự gì vậy?”

“Gần đây trong Ma Giới đang lan truyền một tin đồn, nói rằng Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình đã lẻn vào Ma Giới, điều tra thực hư ở Ma Giới, sau đó định dẫn binh tướng của tam giới chinh phục Ma Giới.

Ma Tổ đại nhân tức giận, truyền lệnh cho Ma Giới phải tìm ra Câu Trần Đại Đế. Không cần biết là sống hay chết, bất kỳ kẻ nào có thể tìm được Câu Trần Đại Đế, sẽ được Ma Tổ đại nhân chiếu cố, thậm chí có thể trở thành Ma Vương đời thứ ba của Ma tộc.” Huyễn Đào Ma Tôn cẩn thận nói ra tin tức mình nhận được.

Bạch Cẩm tỏ vẻ kinh ngạc, mình lén lút lẻn vào Ma Giới dò thám thực hư của Ma Giới? Lại còn dẫn thiên binh thiên tướng đánh vào Ma Giới? Tin này là ai truyền ra vậy? Không phải là muốn cái mạng già của ta chứ? Hơn nữa ta lẻn vào hồi nào? Rõ ràng là ta bị thiên điều đánh vào đây. Kẻ nào muốn hại danh tiếng của ta?

Huyễn Đào Ma Tôn cẩn thận nhìn Bạch Cẩm rồi nói tiếp: “Bây giờ toàn bộ Ma tộc của Ma Giới đều điên hết rồi. Bọn hắn đang tìm kiếm tung tích của Câu Trần Đại Đế ở khắp nơi, sông núi hải dương đều đã bị lật lên hết.

Ta cũng nhìn thấy ngọn núi này, lo rằng Câu Trần Đại Đế đang lẩn trốn trong núi, vậy nên mới giơ tay làm nó nổ tung. Không ngờ ngọn núi này lại là mộ phần của ngươi, xin đại nhân tha tội.”

Bạch Cẩm lạnh giọng nói: “Cho dù ngươi tìm được Câu Trần Đại Đế, ngươi cũng không sợ chết sao?”

Huyễn Đào Ma Tôn kiêu ngạo nói: “Đây là Ma Giới, chỉ cần bổn toạ có thể tìm được hắn, Ma Tổ vĩ đại sẽ lập tức biết được. Người sợ phải là tên Câu Trần Đại Đế không biết trời cao đất dày kia kìa.”