Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1161: Tách thiêu điều ra khỏi tam giới




Toàn bộ thiên binh thiên tướng, Hoàng Kim Lực Sĩ, tiên nữ, nha hoàn kinh hoảng bỏ chạy, trốn vào cung điện, ngay cả chúng thần trong Thiên Đình cũng phải kinh hãi.

Văn Trọng vội vàng nói: "Bệ hạ, Cứu Giới đang tiếp tục nâng lên, Thiên Đình sắp bị hủy rồi!"

Dương Giao Dương Tiễn đều nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế, tâm thần khẩn trương không thôi. Nếu Thiên Đình rơi xuống sẽ là tai họa cho tam giới.

Ngọc Hoàng đại đế trầm ổn nói: "Yên tâm, Thiên Đình sẽ bình yên vô sự."

Cơ thể Côn Bằng dần trở nên trong suốt như nước, Cửu Giới vác trên thân cũng trong suốt theo, giống như chín tầng thủy cầu, hai con bươm bướm lượn quanh.

Bên trong thế giới cực lạc, Chuẩn Đề không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng: "Hay cho một Điệp Mộng Trang Chu!"

Tiếp Dẫn Giáo Chủ cũng cảm khái nói: "Phương Đông đúng là nhiều hiền tài!"

Chuẩn Đề cũng gật đầu đồng ý: "Công pháp Huyền Đô Diệp Mộng có chỗ rất huyền ảo, nếu được sư huynh người truyền thụ cách chứng đạo trong mộng thì ngày kia thành quả khó lòng mà đo đếm!"

Bên trong Đại Xích Thiên, Thái Thượng khẽ mỉm cười.

Giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn từ bên trên truyền tới: "Chúc mừng Đại huynh, Huyền Đô đã hoàn thành đại đạo, nên cho hắn tôn vị Chí cường giả trong thiên địa.

Thái Thượng cười ha hả nói: "Còn xa lắm, vẫn còn xa lắm!"

"Đại huynh, không cần khiêm tốn."

“Đúng vậy, Đại huynh không cần khiêm tốn, ngươi có thể dạy dỗ một Huyền Đô như vậy cũng xem như không tệ, tuy không thể so được với ta, nhưng mạnh hơn lão nhị rất nhiều.

Chưa kể với thành tựu hiện giờ của đệ tử môn hạ ta là Bạch Cẩm cũng không cần ta quản nhiều nữa.

Hơn nữa Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên đều có Chứng Đạo chi tư, tương lai vô hạn.

Nhưng Tiệt Giáo ta đã không còn, khí vận tán loạn, không có quá nhiều tài nguyên bồi dưỡng nên không biết chọn ai làm đối tượng bồi dưỡng trọng yếu, làm ta rất khó xử!

Hai vị huynh trưởng nói rất đúng, nhiều học trò quá cũng không tốt. Hay là hai vị huynh trưởng tham khảo giúp ta một chút."

Nụ cười trên mặt Thái Thượng dần cứng lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không nói lời nào.

Thông Thiên, ngươi không biết lễ phép sao?

"Các ngươi có ở đó không? Hai vị sư huynh còn ở đó không?" Thanh âm của Thông Thiên Giáo Chủ vang vọng trong Đại Xích Thiên.

Thái Thượng Giáo Chủ giơ tay đánh đứt thần niệm của Thông Thiên, tiếp túp cúi đầu thưởng trà.

Trên đỉnh núi Vũ Dư Thiên, tuy thần niệm bị đánh gãy nhưng Thông Thiên Giáo Chủ không quan tâm chút nào, đắc ý cười ha ha.

Bên trong Ngọc Hư Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận nói: "Thành tựu của bọn hắn thì có liên quan gì đến ngươi? Rõ ràng là bọn hắn không muốn sa đọa, tự học thành tài, có quan hệ gì với người dạy dỗ như ngươi sao?"

“Đệ tử cầu kiến sư tôn!" Bên ngoài đại điện truyền tới một giọng nói.

“Vào đi!” Nguyên Thủy Thiên Tôn khôi phục uy nghiêm nói.

Quảng Thừa Tử bước từ ngoài vào, nâng cái giỏ trong tay lên, cung kính cúi đầu nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn!

Đệ tử có trồng Linh Căn Kim Ngân Quả, kết được ba mươi trái, cố ý hái tới hiếu kính người."

Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng nổi giận đùng đùng, hận không thể cãi lại, nói: "Quảng Thành Tử, vi sư còn thiếu mấy quả này sao? Tu luyện không dụng công, còn làm ra mấy chuyện vô sự tự thông này.

Người nhìn Huyền Đô, nhìn Bạch Cẩm xem, bọn hắn đã sắp đạt tới Chí cường, ngươi nhìn lại bản thân xem, còn có tâm tư loay hoay với quả thụ?"

Quảng Thành Tử giật nảy, thật sự không biết lửa giận của sư tôn đến từ đâu. Lúc Bạch Cẩm tới tặng đồ, người cũng không nói như vậy mà! Hắn bèn nhanh chóng đáp: "Đệ tử biết sai rồi, lần này trở về sẽ chuyên tâm tu luyện."

"Về sau tu luyện thật tốt, đừng phí tâm vào mấy việc vô bổ."

"Vâng, đệ tử nghe sư tôn!"

"Quả để lại, ngươi lui đi!"

"Đệ tử cáo từ!"

Quảng Thành Tử đứng dậy, cung kính khom người hành lễ, quay người nhanh chóng rời đi, không biết hôm nay sư tôn lại lên cơn gì.

Trong hồng hoang, Côn Bằng Yêu Sư chở theo Cửu Giới, với Hư Hóa Chi Năng, dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng tiên thần, hắn xuyên qua ba mươi ba trọng thiên, xuyên qua Thái Cổ Tinh Không, đến một vùng tuyệt đối tĩnh lặng.

Trong bóng tối tĩnh mịch, một tia sáng yếu ớt bỗng lóe lên, Côn Bằng thân chở Cửu Giới xuyên tới, trên thân lóng lánh Tinh Thần chi quang, hai chú Hồ Điệp lượn quanh, vừa xinh đẹp vừa hùng vĩ.

Công Bằng cũng không trì hoãn, vỗ cánh trực tiếp xuyên qua không gian hắc ám, bay về phía Hỗn Độn.

Bên trong không gian hắc ám bỗng rách toạc, hiện ra một đóa Hắc Liên. Hắc Liên hé nở, một bóng người ngồi xếp bằng phía trên, Vô Thiên vận hắc bào, tóc dài khẽ loạn, ngẩng đầu nhìn Côn Bằng đang bay xa dần, sắc mặt đạm nhiên.

Lúc hắn chuẩn bị rời khỏi tam giới, Cửu Giới bỗng chấn động, Hư Thực chi gian không ngừng biến hóa.

Toàn bộ hồng hoang và Hỗn Độn Hải phụ cận đều bị ảnh hưởng, gây ra sóng dữ.

Côn Bằng vỗ cánh, hư không tĩnh mịch bỗng vang lên từng đợt sấm rền, cuồng phong đáng sợ bao phủ toàn bộ không gian hắc ám, thần quang lóe sáng không ngừng nhưng khó có thể chiếu tới.

Hiện tại Cửu Giới đã hoàn toàn biến dạng, sông núi cỏ cây, sa mạc đầm lầy đều bị thần quang phá hủy, hóa thành phế tích, không khác gì tận thế.

Các cường giả như Hạo Thiên Thượng Đế, Trấn Nguyên Đại Tiên, Minh Hà giáo chủ, Bạch Cẩm, Triệu Công Minh, Hình Thiên đều ngồi xếp bằng trong hư không, khí tức cường đại bóp méo không gian. Hoàn toàn không thể nhìn rõ, chỉ thấy bóng dáng to lớn thấp thoáng.

Thiên Điều Ngọc Bích nằm ở trung tâm của thế giới, bị bao quanh bởi các tôn pháp bảo mạnh mẽ, toàn lực trấn áp thiên điều.

Nhưng Thiên Điều Ngọc Bích vẫn không ngừng rung chuyển, toàn bộ thế giới không ngừng oanh tạc, đỉnh núi không ngừng sụp đổ, đại địa nứt ra 'ken két' tạo thành vực thẳm, thần quang từ thiên điều chiếu ra.

Giọng nói của Hạo Thiên Thượng Đế ngưng trọng: "Bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng, tách thiêu điều ra khỏi tam giới là có thể cắt đứt liên hệ giữa thiên điều với Thiên đạo, còn vấn đề cải thiên hoán địa thì còn xin các vị đạo hữu dốc toàn lực trấn áp."