Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1150: Bị thân nhân hại thảm




Dương Giao lạnh lùng quát: "Ngươi mà cũng xứng danh Đại Đế? Hạng giá áo túi cơm, ta có thể trấn áp ngươi bằng một tay!"

"Không, không thể nào! Đối thủ của ta phải là Câu Trần Đại Đế và Ngọc Hoàng Đại Đế, mấy thiên thần tép riu các ngươi sao có thể đánh thắng ta? Tuyệt đối không có khả năng! Như Lai Phật Tổ!"

Tử Vi Đại Đế ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn, hét thật to: "Như Lai Phật Tổ, ngươi đang ở đâu? Mau ra tay trấn áp Thiên Đình! Sau này trẫm sẽ phong ngươi làm Đế Quân!"

Thiên Địa vắng tanh, một cơn gió thổi qua cuốn theo cát bụi.

Dương Giao phân phó: "Na Tra, Ngao Bính áp giải Tử Vi Đại Đế vào Thiên Ngục!"

"Vâng!" Na Tra và Ngao Bính lập tức bay xuống, hoàn toàn trấn áp Tử Vi Đại Đế.

Chúng thần không còn gì để nói. Trò cười, đúng là trò cười! Chỉ một trò cười như vậy nhưng lại gây phiền phức cho Đại Thiên Tôn.

Tất cả thần linh đều nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế. Ngọc Hoàng Đại Đế giữ vẻ mặt vô cảm, siết chặt nắm đấm. Thật là sơ suất, biết rõ là Dương Thiền có nguy hiểm thì mình nên dặn dò Dương Tiễn trấn thủ thiên điều mọi lúc, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần. Ánh mắt hắn ngùn ngụt lửa giận. Như Lai Phật Tổ, món nợ này ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi.

...

Trong Địa Tiên Giới, Dương Thiền ngẩng đầu nhìn Thập Đại Kim Ô trên bầu trời, trong lòng vừa sợ hãi vừa mong đợi. Rốt cuộc sắp bắt đầu rồi!

Lưu Trầm Hương ôm đùi Dương Thiền run lẩy bẩy, sợ hãi nói: "Nương ơi! Ta sợ!"

Dương Thiền chìa tay xoa đầu Lưu Trầm Hương, dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ! Ngươi đã lớn rồi, nếu như sau này mẫu thân không ở bên cạnh thì ngươi nhất định phải bảo vệ mình thật tốt."

Về phần Lưu Ngạn Xương, hắn đã chui xuống gầm bàn run rẩy từ lâu.

Bách tính dưới chân núi Hoa Sơn đều quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu không ngừng, khẩn cầu Tam Thánh Mẫu nương nương phù hộ.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Lồng phòng hộ màu vàng ánh tím xuất hiện từng vết nứt, từng tia hỏa quang bốc cháy trên vết nứt. Hạo Thiên Tháp chực đổ.

Chiếp! Chiếp! Thập Đại Kim Ô há mỏ phát ra tiếng hót lanh lảnh, chấn động tam giới.

Đông đảo bách tính bên dưới cùng ngẩng đầu nhìn bầy trời. Sau khi vết nứt xuất hiện, nhiệt độ Hoa Sơn tăng rất nhanh, mới thoáng chốc bách tính đã đầm đìa mồ hôi.

Nhưng lúc này bách tính nào còn quan tâm đến chuyện lau mồ hôi, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn bầu trời với ánh mắt sợ hãi cực độ. Có phải chúng ta sắp chết không?

Không ít bách tính sợ đến nỗi gào khóc thất thanh, tiếng gào khóc bi thương nhấn chìm một mảnh.

Thập Đại Kim Ô lao thẳng lên, chuyển hướng giữa không trung, đồng thời sà xuống, mang theo mười Đại Nhật Hỏa Trụ như mười tảng vẫn thạch rực lửa rơi xuống.

Bách tính bên dưới trợn tròn mắt sững sờ, ngã ngồi ra đất, sợ hãi tột độ, nguy cơ tử vong tràn ngập cõi lòng.

Khi mười cột hỏa trụ đáng sợ sắp rơi xuống lồng phòng hộ, bùm... đột nhiên Thập Đại Kim Ô đều nổ tung, hình thành mười ngọn lửa sáng rực, đốm lửa trắng khắp trời rơi lả tả, rụng xuống lồng phòng ngự, không nổi lên một tia gợn sóng.

"Sống rồi!"

"Thần tiên phù hộ!"

"Điểu yêu... điểu yêu chết rồi!"

Bách tính bên dưới reo hò rung trời.

Một nam tử trung niên xuất hiện trên lồng phòng hộ. Hắn mặc thần bào màu vàng ánh tím, đầu đội ngọc quan tinh xảo, vẻ mặt nghiêm nghị, cúi đầu nhìn xuống dưới rồi cất bước đi lên trên.

Chúng thần Thiên Đình cũng cảm nhận được gì đó, cúi đầu nhìn bên dưới, sau đó sôi nổi reo lên đầy kích động.

"Hạo Thiên Thượng Đế!"

"Là Hạo Thiên bệ hạ!"

Ngay cả Thái Bạch Kim Tinh cũng không kìm được hô: "Hạo Thiên Đại Thiên Tôn!"

So với Hạo Thiên Thượng Đế, Ngọc Hoàng Đại Đế chỉ là một con cá mắm chỉ biết vay tiền, đương nhiên không được yêu thích bằng.

Hạo Thiên Thượng Đế hiện thân. Bách tính dưới chân núi Hoa Sơn đều quỳ xuống bái lạy, không ngừng dập đầu 'cộp cộp cộp', kích động hô:

"Thần ơi!"

"Thần linh phù hộ!"

"Đa tạ thần linh đã cứu ta."

...

Trong tiểu viện rào tre ở Lưu Gia Thôn, Dương Thiền bế Lưu Trầm Hương, ngẩng đầu nhìn lên trời, kích động lẩm bẩm: "Cữu cữu!"

Trầm Hương hét lên đầy kích động: "Thần tiên! Mẫu thân, ngươi xem có thần tiên kìa! Thần tiên đã cứu chúng ta."

Dương Thiền xoa đầu Lưu Trầm Hương, khẽ mỉm cười nói: "Ừ, là thần tiên. Chúng ta bình an vô sự rồi."

"Mẫu thân, ta cũng muốn làm thần tiên."

"Sau này ngươi sẽ thành thần tiên."

...

Trên thiên khung, Thập Đại Kim Ô lại mọc ra lần nữa, lao xuống bên dưới. Trên người chúng toát ra khí thế đáng sợ, dường như đã đạt tới Chuẩn Thánh cảnh.

"Hừ! Thiên điều, đến đấu tiếp đi!"

Hạo Thiên Thượng Đế lạnh lùng hừ mũi, vươn tay tóm một phát. "Grao!" "Gru!" Mười con Tử Kim Thần Long bay ra, gào thét xông về phía Thập Đại Kim Ô.

Mười con Tử Kim Thần Long há miệng thôn thiên thực địa. Grao! Thập Đại Kim Ô bị mười con Thần Long cắn một phát, gào thét lao lên Cửu Thiên.

...

Trong Đại Lôi Âm Tự trên Linh Sơn có tột chiếc vân kính treo lơ lửng, Như Lai Phật Tổ và o Phật Đà Bồ Tát đều đang xem.

Khi thấy Hạo Thiên Thượng Đế dùng mười con Thần Long thôn phệ Thập Đại Kim Ô trong một chiêu, các Nhất Thi Chuẩn Thánh như là Văn Thù, Bồ Tát, Cụ Lưu Tôn... đều thay đổi sắc mặt. Mình và Tam Túc Kim Ô không phân cao thấp, há chẳng phải là Hạo Thiên Thượng Đế cũng có thể giết mười đứa mình trong một chiêu sao?

Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu, ánh mắt khó giấu vẻ kích động. Đây chính là Chí Cường Chuẩn Thánh chi uy! Sau khi Tây Hành kết thúc, Đường Tam Tạng quy vị, Phật Giáo đại hưng, khí vận gia thân, mình cũng sẽ có uy năng như thế, không kém Hạo Thiên chút nào.

Định Quang Hoan Hỉ Phật cười ha hả nói: "Trước có một Dao Trì, sau có một Dương Thiền, Hạo Thiên Thượng Đế đúng là bị thân nhân của hắn hại thảm."