Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1132: Chúng ta đi bái tự




Thời gian tiếp theo, Bạch Cẩm vẫn cố gắng điều tra kẻ nào giở trò sau lưng Dương Thiền, nhưng không có kết quả.

Trên Thiên Đình, năm ngày đảo mắt đã trôi qua, Hạ Giới cũng qua năm năm, Lưu Trầm Hương đã thành một hài tử sáu tuổi. Hàng ngày nàng chạy nhảy trong thôn, không biết sầu lo.

Ở một nơi khác, sư đồ Đường Tam Tạng chậm rì rì đi tới địa phận Thiên Trúc. Từ khi Yêu Vương đến từ Bắc Câu Lô Châu bị tóm cả lũ trong trận chiến ở Tích Lôi Sơn, có thể nói là hành trình sau đó vô cùng thoải mái vui vẻ. Những yêu quái sư đồ bọn hắn gặp không phải đồng tử của Phật Đà thì cũng là tọa kỵ của Bồ Tát, còn gặp phải một hầu tử giống hệt Tôn Ngộ Không, bị Tôn Ngộ Không tống giam trong Tư Pháp Thần Điện.

Đường Tam Tạng cũng dựa vào phù triện và pháp bảo, thể hiện thần uy, hàng phục không ít tiểu yêu rồi đóng gói bán cho Tam Giới Thương Thành.

Trên đường đi, mỗi khi đến một quốc gia, trước tiên bọn hắn bán thương phẩm trong Tam Giới Thương Thành, sau đó bán Tam Giới Thương Thành, càn quét kỳ trân dị bảo của các quốc gia, xúi giục quốc vương thu thập công đức trong nước, tất cả đều bị Đường Tam Tạng cuỗm sạch. Bọn hắn nghiễm nhiên trở thành lái buôn hai đầu.

...

Trong Đại Lôi Âm Tự trên Linh Sơn, giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Quan Thế Âm Bồ Tát, người đi lấy kinh đến địa phận nơi nào rồi?"

Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ mỉm cười đáp: "Khởi bẩm Phật Tổ, người đi lấy kinh đã đến địa giới Thiên Trúc Quốc ở chân núi Linh Sơn."

Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu. Chẳng dễ dàng gì, cuối cùng cũng tới.

...

Trong hoàng cung Thiên Trúc, Thiên Trúc Vương ngồi trên vương vị, mấy vị hòa thượng ngồi bên dưới, khu vực giữa ca múa không ngừng.

Giọng nói già nua của Thiên Trúc Vương vang lên: "Ma Hạt Bồ Đề Thượng Sư, sứ đoàn lấy kinh của Đông Thổ đã đến. Theo lễ nghi thì tiểu vương nên phái quan viên đi nghênh đón. Cao tăng của Phật môn có cần đi cùng quan viên không?"

Một lão hòa thượng ngồi bên trái mỉm cười lắc đầu: "Bệ hạ cần gì phải hạ mình? Bây giờ là bọn hắn xin chúng ta truyền kinh."

Thiên Trúc Vương ngập ngừng nói: "Thượng Sư, dù sao bọn hắn cũng là sứ giả của Đông Thổ."

Một hòa thượng trẻ tuổi đắc ý nói: "Vương thượng, chúng ta muốn chèn ép bọn hắn, khiến cho bọn hắn biết thân biết phận, đến cầu kinh thì phải có thái độ cầu kinh. Tình hình hiện tại là chúng ta ở đằng trên, bọn hắn ở đằng dưới.

Ma Hạt Bồ Đề Thượng Sư khẽ mỉm cười: "Chân kinh không thể truyền!"

Lão quốc vương khẽ gật đầu hùa theo: "Vậy thì làm theo ý Thượng Sư."

...

Trên đường tới Thiên Trúc, sư đồ Đường Tam Tạng trông thấy hoa thơm cỏ lạ, bách già tùng biếc. Những nơi bọn hắn đi qua, nhà nhà hướng thiện, hộ hộ trai tăng, người người tu hành dưới chân núi, còn thấy lữ khách tụng kinh trong rừng.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ đi trên đường cái, một con Bạch Mã kéo thùng xe lơ lửng chạy về phía trước. Đường Tam Tạng ngồi trong xe ngựa, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.

Hắn nhíu mày hỏi: "Ngộ Không, chúng ta đã gặp bao nhiêu tăng nhân trên con đường này?"

Tôn Ngộ Không lắc đầu: "Không biết, không biết! Bây giờ lão Tôn ta cứ nhìn thấy đầu trọc là lại đau đầu, đâu nhớ đã gặp bao nhiêu hòa thượng."

Sa Ngộ Tịnh cười ha ha: "Thưa sư phụ, ở ven đường, trên đường, trước nhà, khắp nơi đều là tăng lữ, đâu nhớ được có bao nhiêu! Không hổ là Thiên Trúc Phật Địa, quả là Phật Giáo hưng thịnh!"

Quả nhiên là nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nhiều quá!"

"Tiểu hòa thượng, ngươi nói gì cơ?"

Đường Tam Tạng lo lắng nói: "Vi sư nói tăng lữ quá nhiều. Tăng lữ không sinh hài tử, nhiều tăng lữ như vậy đều do bách tính cung phụng, khó khăn nhường nào?

Vừa nãy đi dọc đường ta thấy đa phần là nữ tử đang làm việc trong ruộng, trên đường cũng toàn là nữ tử quét dọn. Haiz! Đường đường là đấng nam nhi mà lại được nữ tử nuôi dưỡng, vậy là không đúng."

"Tiểu hòa thượng, chẳng phải đệ tử Phật Giáo các ngươi đều muốn thấy cảnh tượng Phật Giáo đại hưng dạng này sao? Khặc khặc, sao bây giờ lại cảm thấy không đúng?"

"Lễ phật quý ở tấm lòng, đâu cần hàng nghìn hàng vạn nam tử vào Phật môn?"

"Khặc khặc, lần này lão Tôn ta tán thành ý kiến của ngươi."

Tôn Ngộ Không đảo mắt, cười khặc khặc quái dị: "Tiểu hòa thượng, chúng ta đã đến Thiên Trúc, vậy mà Thiên Trúc Quốc không phái sứ giả đến nghênh đón, thật là thất lễ."

"Ngộ Không, người xuất gia chúng ta không để ý tới nghi thức xã giao này."

"Tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ như vậy là không đúng. Hiện giờ ngươi đại diện cho Đường Vương đi lấy kinh đã là nể mặt bọn hắn lắm rồi. Kết quả là ngươi đến Thiên Trúc, Thiên Trúc lại đối xử lạnh nhạt, vứt thể diện của Đông Thổ Đại Đường đi đâu?"

"Haiz, lão Trư ta cứ cảm thấy có gì đó bất thường, thì ra là Thiên Trúc không coi chúng ta ra gì!"

Sa Ngộ Tịnh cũng lên tiếng: "Sư phụ, Đại sư huynh và Nhị sư huynh nói rất đúng!"

"Dừng xe!"

Đường Tam Tạng ngồi trong xe ngựa với vẻ mặt nghiêm nghị. Đám Ngộ Không nói không sai, hiện tại mình không phải bản thân, mà là đại biểu của Đại Đường, há có thể để cho người ta coi thường như vậy?

"Xùy!" Trư Bát Giới kéo dây cương.

Đường Tam Tạng vén rèm cửa lên, nghiêm túc nói: "Ngộ Không, ngươi đi nghe ngóng xem chùa miếu nào nổi tiếng nhất trong thành này."

"Được!" Tôn Ngộ Không lập tức cưỡi mây bay đi.

Chốc lát sau, Tôn Ngộ Không đáp xuống nóc xe, nói: "Tiểu hòa thượng, chùa miếu nổi tiếng nhất, cũng lớn nhất trong thành này chính là Di Lặc Miếu cung phụng Di Lặc Phật Tổ."

"Ngộ Không, chúng ta đi bái tự!"