Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1130: Ngươi kiến tạo thế nào rồi




Cô Lương và Thạch Cơ đi từ bên ngoài vào.

Cô Lương chạy đến, ngồi phịch bên cạnh Bạch Cẩm, sốt sắng nói: "Sư huynh, thời gian qua ngươi đi đâu? Xảy ra chuyện lớn rồi."

Bạch Cẩm giật mình, lẽ nào chuyện Dương Thiền đã truyền đến Thiên Đình? Sao lại nhanh như vậy? Là kẻ nào tung tin?

Nhưng bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, bực mình bảo: "Gặp chuyện phải tỉnh táo. Ngươi không còn nhỏ nữa, đừng có lúc nào cũng hấp ta hấp tấp như thế."

"Sư huynh, ta không bình tĩnh được! Bây giờ cả Thiên Đình đang đồn ầm lên kia kìa."

"Ồ, ngươi nói đi, xảy ra chuyện lớn gì?"

Thạch Cơ và Cô Lương đều nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt thương hại.

Bạch Cẩm bật cười: "Chẳng phải ngươi nói xảy ra chuyện lớn sao? Các ngươi nhìn ta làm gì? Lẽ nào là ta xảy ra chuyện?"

Thạch Cơ hé miệng nói: "Sư huynh, sau khi nghe tin, ngài tuyệt đối đừng tức giận."

"Yên tâm đi! Ta sẽ không tức giận!

Mau nói xem rốt cuộc là chuyện gì, ta tò mò quá."

"Cô Lương sư muội, ngươi nói đi!"

"Được!"

Cô Lương nhìn Bạch Cẩm với vẻ thương hại: "Sư huynh, Nguyệt Lão Cung tung tin nói... nói là ngày xửa ngày xưa ngài đắc tội Nữ Oa nương nương, kết quả là sợi chỉ nhân duyên của ngài bị hồng nương cắt đứt rồi."

Bạch Cẩm sửng sốt, lòng chợt nhẹ nhõm. Đát Kỷ hành động nhanh thật đấy!

Hắn tỏ ra tức giận: "Gì cơ? Cắt đứt sợi chỉ nhân duyên của trẫm? Thảo nào ngàn tỉ năm qua trẫm không tìm được đạo lữ! Thật là đáng giận!"

Cô Lương thở phì phò hét: "Phải đó, Nhân Duyên Điện thật quá đáng! Sao lại cắt đứt dây tơ hồng của sư huynh kia chứ!"

Thạch Cơ lén liếc nhìn Bạch Cẩm, cõi lòng cũng thoải mái hơn. Những năm qua mình vẫn luôn giúp đỡ sư huynh, đối xử với hắn tố vô cùng nhưng không được đáp lại. Thì ra là sợi chỉ nhân duyên của sư huynh đã bị cắt đứt, hèn chi! Nàng sinh lòng thương xót, sư huynh thật đáng thương!

Cô Lương thở hổn hển nói: "Sư huynh, ta đi triệu tập tất cả đệ tử Tiệt Giáo, chúng ta đi tới Nhân Duyên Điện đòi lại công bằng."

Bạch Cẩm lập tức nghiêm nghị cất lời: "Hồ đồ! Nhân Duyên Điện là nơi ở của Nguyệt Lão nương nương, là nơi thần thánh bậc nào, sao các ngươi có thể đến quấy rối?"

"Nhưng mà sư huynh, sao các nàng lại cắt đứt nhân duyên của ngươi chứ?"

Bạch Cẩm xua tay, uể oải nói: "Thôi! Thôi! Chỉ là nhân duyên mà thôi, không cần cũng được! Nương nương tự có thánh tài, các ngươi không được làm xằng làm bậy."

Cô Lương bĩu môi, ỉu xìu đáp lời: "Vâng!"

Thạch Cơ do dự giây lát rồi lên tiếng: "Sư huynh, trước đây trong đám thần linh Thiên Đình có lời đồn, nói sư huynh không thích nữ tiên, cũng không biết dịu dàng lãng mạn. Bây giờ tin tức từ Nhân Duyên Điện truyền ra cũng là một chuyện tốt đối với ngài, lời đồn trước kia tự sụp đổ."

Bạch Cẩm lập tức nổi giận: "Vớ vẩn! Kẻ nào tung tin này?"

"Theo điều tra của ta thì là Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu của Tam Tiên Cung tung tin đầu tiên."

Thạch Cơ hỏi: "Sư huynh, có cần trừng phạt các nàng một phen không?"

Bạch Cẩm ngẩn ra, bất giác nghĩ đến Vân Tiêu, sau đó hắng giọng nói: "Các nàng còn nhỏ nên không hiểu chuyện, cảnh cáo một chút là được rồi, không cần trừng phạt. Lần này cho qua!"

"Sư huynh, ngài quá khoan dung với các nàng."

"Đều là sư huynh muội đồng môn, đương nhiên ta phải khoan dung với các nàng."

Cô Lương ở bên cạnh tỏ lòng cảm động: "Sư huynh, ngươi tốt thật đấy!"

Thạch Cơ ngập ngừng nói: "Sư huynh, trước kia ngài đắc tội Nữ Oa nương nương thế nào?

Hay là để ta đi nhận lỗi, cố gắng xin Nữ Oa nương nương tha thứ, nối lại sợi chỉ nhân duyên của ngài."

Bạch Cẩm lắc đầu bất đắc dĩ: "Ta cũng không nhớ mình đắc tội Nữ Oa nương nương lúc nào. Thôi kệ, chuyện này nói sau."

Bạch Cẩm không nói dối, thật sự là hắn không biết hồi đó mình đắc tội Nữ Oa nương nương thế nào. Hắn nhớ lại khoảng thời gian mình kết giao với Nữ Oa nương nương, từ nhỏ đã ngoan ngoãn đáng yêu, chưa bao giờ nói năng linh tinh, sao lại đắc tội Nữ Oa nương nương kia chứ? Lòng nữ nhân như kim dưới đáy bể, lòng của nữ Thánh Nhân là kim dưới Hỗn Độn Hải.

"Lão sư, lão sư có nhà không?" Một giọng nói mông lung từ bên ngoài vọng vào.

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thốt lên đầy kinh ngạc: "Sao Địa Tạng Vương lại tới đây?"

"Sư huynh, ta đi đón hắn vào." Cô Lương tung tăng chạy ra ngoài.

Chốc lát sau, Cô Lương dẫn Địa Tạng Vương đi vào Kỳ Bài Thất.

Địa Tạng Vương Bồ Tát vội vàng chắp hai tay trước ngực, cung kính hô: "Đệ tử bái kiến lão sư!"

Bạch Cẩm khẽ mỉm cười hỏi: "Địa Tạng, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"

Địa Tạng Vương thoáng do dự, nhìn sang Thạch Cơ.

Thạch Cơ đứng dậy, khẽ nở nụ cười: "Sư huynh, ta còn có chút việc, xin cáo từ trước."

"Ta cũng có việc, đi trước nhé!"

Thạch Cơ dẫn theo Cô Lương đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.

Bạch Cẩm cười khẽ: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu có thể giúp ngươi, ta tuyệt đối không từ chối."

Địa Tạng Vương Bồ Tát vội vàng chạy tới, nôn nóng nói: "Tiêu rồi Đế Quân ơi, ta tiêu đời rồi."

Bạch Cẩm rót cho Địa Tạng Vương Bồ Tát một tách trà, vừa cười vừa nói: "Ngồi xuống rồi từ từ nói, có chuyện cũng không sao hết, có ta ở đây!"

Địa Tạng Vương Bồ Tát đặt mông ngồi xuống phía đối diện Bạch Cẩm, bưng tách trà lên uống cạn, giọng nói dịu lại. Hắn vội vàng kể: "Lão sư, hình như đám Phật Đà Bồ Tát kia của Phật Giáo đã nhận thấy bất thường, dạo này có rất nhiều Phật Đà hỏi ta Đông Thổ Linh Sơn kiến tạo thế nào rồi. Bọn hắn còn bảo định đến thăm."

"Vậy ngươi kiến tạo thế nào rồi?"

"Lão sư, ngài còn không biết có kiến tạo hay không sao? Phải làm thế nào bây giờ, ngài nhất định phải cứu ta!"