Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1114: Bất đắc dĩ mà thôi




Chuẩn Đề Phật Tổ buông chén trà xuống, mỉm cười nói: "Bọn họ đều nói đạo lý, mặc dù Bạch Cẩm nói hắn không phái người nhúng tay vào việc đi Tây Thiên, thế nhưng Tư Pháp Thiên Thần hạ giới cũng là sự thật, Tôn Ngộ Không cũng từng đi vào Câu Trần Đế Cung, những chuyện này là sự thật.

Thái Thượng bằng hữu, ngươi cho rằng nên xử lý như thế nào?"

Thái Thượng Thánh Nhân nhấp một ngụm nước trà, mỉm cười nói: "Sư đệ, làm việc không thể dựa vào suy đoán, tất cả cần phải có chứng cứ, nếu như không có chứng cứ vậy cũng chỉ là có thể mà thôi! Sư đệ thấy như thế nào?"

Chuẩn Đề Thánh Nhân gật đầu nói: "Sư huynh nói rất có lý, chỉ là phóng túng như vậy cũng không thích hợp, dù sao tiểu sư điệt Bạch Cẩm cũng đã rừng đảm bảo sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng mà bây giờ ở trong mắt người ngoài hắn là đang làm trái với lời hứa."

Hắn mỉm cười tiếp tục nói: "Không bằng như vậy đi, ta sẽ mang Bạch Cẩm đến Cực Lạc Thế Giới, nghe thuyết pháp vài ngày, sau này nếu Tư Pháp Thiên Thần của Thiên Đình có nhúng tay vào việc đi Tây Thiên của thầy trò Đường Tam Tạng nữa cũng sẽ không oan uổng cho Câu Trần Đại Đế."

Thái Thượng Thánh Nhân do dự một chút, nhìn về phía Bạch Cẩm hỏi: "Bạch Cẩm, ngươi có bằng lòng đi nghe Chuẩn Đề giáo chủ thuyết pháp hay không?"

Bạch Cẩm liên tục lắc đầu nói: "Khởi bẩm sư bá, đệ tử biết rõ đạo lý tham nhiều nhai không nát, bình thường có sư phụ cùng với sư bá thuyết pháp cho đệ tử, đệ tử còn khó có thể hiểu rõ hoàn toàn, nếu lại đi Tây Thiên nghe giảng đạo Phật Giáo thì cái đầu này của đệ tử sẽ nổ tung mất."

Chuẩn Đề Thánh Nhân hiểu vừa cười vừa nói: "Sư điệt, ngươi có nghe qua câu núi đá có thể phá vỡ ngọc không? Tuy đạo phát của Phật môn ta không so được với Huyền môn bác đại tinh thâm, thế nhưng nó cũng có chỗ độc đáo, có thể ngươi sẽ nhìn thấy một khung cảnh khác trong đó và có được sự lĩnh ngộ đặc biệt."

Thái Thượng khẽ gật đầu, lý niệm của mỗi một vị Thánh Nhân cũng không giống nhau, được Thánh Nhân thuyết pháp cũng vô cùng trân quý, nếu như Chuẩn Đề nguyện ý thuyết pháp cho Bạch Cẩm một phen đối với hắn mà nói chỉ có lợi vô hại, hơn nữa để cho hắn đi Linh Sơn một chuyến cũng tốt, ràng buộc tính tình vô pháp vô thiên của hắn một chút.

Đa Bảo Như Lai không nhịn được lộ ra bộ dáng tươi cười nhìn Bạch Cẩm, có bản lĩnh thì ngươi tới địa bàn Phật Giáo đi, bần tăng sẽ cùng ngươi luận đạo một phen thật tốt.

Trong đầu Bạch Cẩm hiện lên một suy nghĩ, nên cự tuyệt như thế nào đây? Hình như sư bá có dự định cho hắn đi nghe giảng đạo, khi hắn đang suy nghĩ cách để từ chối , trong đầu đột nhiên tuôn ra một ý niệm kỳ lạ, cũng không biết Chuẩn Đề giáo chủ có giảng Hoan Hỉ thiền hay không, đột nhiên có chút chờ mong là thế nào?!

Vù vù ~ Bỗng nhiên Đại Xích Thiên nổi lên thần quang năm màu, một loại khí tức chí tôn xa hoa phủ xuống Đại Xích Thiên.

Thái Thượng Lão Quân và Chuẩn Đề Phật Tổ đồng thời ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hai người đứng dậy nhìn về phía chân trời.

Giữa năm màu thần quang một chiếc liễn thanh loan được một con phượng hoàng kéo ra, phe phẩy cánh trôi lơ lửng ở trên bầu trời, tấm màn xa giá được kéo ra, Nữ Oa nương nương từ bên trong đi ra, từng bước từng bước đi xuống phía dưới, dừng lại bên cạnh bàn trà.

Nữ Oa nương nương cúi người thi lễ, mỉm cười nói: "Gặp mặt Thái Thượng sư huynh, gặp mặt Chuẩn Đề đạo hữu."

Thái Thượng Lão Quân và Chuẩn Đề giáo chủ cũng không dám khinh thường, hai người cũng chắp tay thi lễ.

Sau khi chào hỏi, ba người về chỗ ngồi, Thái Thượng Thánh Nhân châm một chén trà cho Nữ Oa nương nương.

Đa Bảo Như Lai vô thức nhìn qua Bạch Cẩm, trong mắt mang theo một tia khinh bỉ, lại là thủ đoạn xấu xa này, vậy mà gọi Nữ Oa nương nương đến cứu trợ, nhưng mà có ích lợi gì không? Lần này ta tuyệt đối sẽ không lùi bước, bởi vì đạo lý nằm về phía ta, bản tọa không sợ gì cả.

Hai mắt Bạch Cẩm mờ mịt, ngươi cáo trạng thì cứ cáo trạng đi ~ Đột nhiên liếc mắt trừng ta làm làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn uy hiếp ta?

Thái Thượng Lão Quân vuốt râu cười ha hả nói: "Mấy người tiểu bối tranh chấp, khiến cho sư muội chê cười rồi.

Chẳng hay sư muội đến đây tìm lão đại là vì chuyện gì?"

Nữ Oa nương nương vừa cười vừa nói: "Những bậc Thánh Nhân như ta vốn ngồi cao trên giường mây, không bị Huyền Hoàng ràng buộc, không hỏi chuyện tam giới."

Chuẩn Đề Thánh Nhân gật đầu mỉm cười nói: "Đúng là nên như vậy, ta đây lần này mặt dày đến đây thật sự là bởi vì bản lĩnh của Bạch Cẩm sư điệt quá mạnh mẽ, khiến đạo hữu chê cười rồi."

"Chuyện của ngươi sau này hẵng nói."

Nữ Oa nương nương quay đầu nhìn về phía Như Lai Phật Tổ, như cười như không nói rằng: "Thế nhưng ta nghe nói có người ức hiếp ta không vào hồng hoang được, ồ ạt tiến vào thần miếu của ta, nếu như không phải mấy người tiểu bối trẻ tuổi kể lại, thần miếu của ta cũng đã bị người khác lật ngược, các ngươi cũng biết chuyện này?"

Nụ cười trên mặt Chuẩn Đề giáo chủ cứng đờ, Nữ Oa vậy mà lại vì một tòa thần miếu hoang phế mà hưng sư vấn tội, đến mức như vậy sao? Tâm nhãn nàng nhỏ như vậy sao?"

Thái Thượng Thánh Nhân mỉm cười nói: "Quả thật có chút quá phận, thật sự làm Thánh Nhân mất thể diện."

Trong lòng Đa Bảo Như Lai run lên, tâm tình tràn đầy phẫn nộ lúc nãy nhất thời biến mất như không có, liền vội vàng nói: "Nương nương, xin ngài nghe tiểu tăng giải thích, Phật Giáo ta vô cùng kính trọng nương nương, cũng không có ý tiến công thần điện của nương nương.

Chỉ vì có đệ tử Phật Giáo phản bội trốn tránh bên trong thần điện của nương nương, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng tuyệt đối không có ý mạo phạm nương nương, cũng không làm thần điện sứt mẻ chút nào."