Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1110: Phải dũng cảm thừa nhận sai lầm




Trong lòng Kim Quang Phật khẽ động, lẽ nào nơi đó là mắt trận? Cũng là người từ Tiệt Giáo ra, tự nhiên Kim Quang Phật cũng biết chỗ kỳ lạ của Tứ Tượng Trận, chỉ là mỗi một người khi bày trận thì chọn vị trí mắt trận cũng không giống nhau, vị trí trung tâm là nơi dễ dàng đoán được nhất, cũng là chỗ xấu dễ dàng bị phá hư nhất, làm sao bọn họ sẽ để mắt trận ở chỗ đó chứ? Điều này có chút không hợp lẽ thường, hoặc là nói bọn họ không có ngốc như vậy đâu.

Tứ tôn đại la Phật Đà nghe lệnh hành sự, xung quanh hư không nổi lên một trận rung động, nhất thời ẩn trốn biến mất ở trong hư không.

Đại trận xoay tròn nổi lên thần quang, đại trận Phật Giáo cũng đè lên, Kim Liên đại trận, La Hán đại trận, Mạn Đà La đại trận, Bồ Đề đại trận, bốn tòa đại trận áp lên, rất nhiều pháp bảo Phật Giáo cũng đột nhiên hạ xuống.

Oanh~ Oanh~ Oanh~ Một trận va chạm, pháp bảo giao chiến, bầu trời không ngừng vỡ tan, hoàn toàn kiềm chế bốn người Na Tra Dương Tiễn, Tứ Tượng Trận toàn lực chuyển động, miễn cưỡng có thể ngăn cản được sự tấn công điên cuồng Phật Giáo.

Trong lúc đại chiến, nơi trung tâm khu vực trận pháp đột nhiên đánh xuống bốn đạo ánh sáng, trong nháy mắt đánh vào trung tâm trận pháp, oanh~ Phật quang lan tràn ra ở trên đại trận, một mảnh đại trận thiên địa nhất thời dấy lên dao động, từng đạo ký hiệu lóng lánh.

Bốn người đứng ở cửa trận, dưới chân đám người Dương Giao phóng ra quang mang, hào quang phù tự lưu chuyển, giống như là trạng thái lỏng.

Phía xa xa trên kim vân, sắc mặt của tứ đại Bồ Tát cũng cổ quái, không ngờ thật sự lại là bốn người ở bốn cửa trận, Tứ Tượng Trận này của các ngươi khác gì với lời đồn ngoài kia? Không thấy có lỗi với uy danh của Tiệt Giáo các ngươi sao? Mệt cho ta còn nghĩ rằng trong trận cơ còn ẩn chứa bao nhiêu là bí ẩn.

Oanh~ Bốn đạo Phật quang lần thứ hai hạ xuống, đại trần lần nữa phát ra một tiếng nổ vang, dưới chân đám người Dương Giao sáng lên quang mang.

Ùng ùng ~ Đại trận Phật Giáo cùng với rất nhiều pháp bảo nhân cơ hội đè xuống, cho dù là Tứ Tượng Trận cũng không thể chống đỡ, đại trận bất ổn, phù vân liên tiếp tan vỡ, dùng mắt thường cũng có thể thấy sắp bị phá vỡ.

Dương Giao đứng ở trên vị trí Bạch Hổ, cuồng phong lay động, áo bào tóc dày bay lượn phần phật, hét lớn kêu lên: "Sử dụng trận cơ ~"

Tất cả cường giả Phật Giáo đều sửng sốt, hắn điên rồi sao? Vẫn là không có cách nào khả thi? Trận cơ chính là căn bản nhất của tòa đại trận, cũng là bổn nguyên của đại trận được bảo vệ dày đặc và luôn luôn được che giấu, vậy mà bọn họ lại muốn tế xuất trận cơ? Chẳng lẽ là muốn đầu hàng sao?

Dương Tiễn, Ngao Bính, Na Tra cùng quát to: "Tế ~"

Bạch Hổ tự thể phát ra quang mang sáng rực, một đóa hoa sen máu từ dưới tự thể chậm rãi mọc lên, xung quanh hoa sen máu có bốn thanh tiểu kiếm vờn quanh bay lượn, Thông Thiên giáo chủ cung cấp trận đồ, Bình Tâm nương nương cùng Nữ Oa nương nương hợp lực luyện chế nên, Tiên Thiên sát trận Tru Tiên Thí Thần Trận.

Dương Tiễn ở dưới vị trí Chu Tước trận mọc lên một pho tượng đại ấn, huy hoàng vừa dày vừa nặng, phía trên có khắc núi non trùng điệp, phía dưới có hai chữ Phiên Thiên, đây là do Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình luyện chế, linh bảo cực phẩm sau này Phiên Thiên Ấn.

Ngao Bính ở phía Nam trên vị trí Chu Tước, phía trên Chu Tước mọc lên một cây linh vũ đỏ như lửa, trên linh vũ bốc cháy như ngọc lưu ly hỏa diễm, đến từ Chu Tước Thánh Tôn Chu Tước Linh Vũ, Chu Tước Thiên Nữ lặng lẽ rút ra.

Na Tra đứng trên vị trí Thanh Long, hai chữ Thanh Long lập lòe ánh sáng, một cây trường tiên từ trong đó mọc lên, lúc Nữ Oa nương nương tạo người đã tiện tay gạt dây, sau đó đạt được công đức hóa thành trường tiên.

Tứ Thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hư ảnh, há mồm ngậm bốn món thần khí bay ra, ầm ầm ~ Tất cả pháp bảo đều khó có thể chống cự bay rớt ra ngoài, linh quang tán loạn, không ít Hậu Thiên linh bảo trực tiếp bị nát bấy.

Triệu Công Minh cảm khái nói rằng: "Sư huynh, vẫn là huynh ra tay tương đối ác độc! Căn bản không cho Phật Giáo có cơ hội phản kháng."

Đám người Khổng Tuyên, Kim Bằng cũng đồng ý gật đầu, lúc nào thì sư huynh lấy được Chu Tước Linh Vũ, hoàn toàn không biết luôn! Còn có cái Phiên Thiên Ấn kia, sư huynh làm thế nào đạt được? Không phải nghe nói quan hệ giữa sư huynh và Quảng Thành Tử không tốt lắm sao?

Bạch Cẩm thành thật nói rằng: "Dương Giao tìm ta mượn pháp bảo, ta liền cho hắn mượn, những thứ pháp bảo khác của hắn không có chút quan hệ nào với ta, toàn bộ ta cũng không biết chuyện gì."

"A ~ A ~ Sư huynh, ngươi cũng gạt ta xuất thủ. Hu hu ~ Tất cả các ngươi đều xuất thủ, gạt ta ra bên ngoài."

Thạch Cơ nhìn Bạch Cẩm, yếu ớt nói rằng: "Ta cũng không có cho mượn pháp bảo."

"Ô ô ~ Sư tỷ, chúng ta thật đáng thương, bọn họ không dẫn chúng ta đi chơi." Cô Lương chạy đến bên cạnh Thạch Cơ, ôm lấy cánh tay của Thạch Cơ, đáng thương nói.

Bạch Cẩm liền nhìn về phía Triệu Công Minh răn dạy nói rằng: "Dĩ nhiên không mang theo sư tỷ các ngươi đi chơi cùng nhau, đơn giản là rất buồn cười, Cô Lương đừng đau lòng, chờ một lát nữa ta cho ngươi hết giận."

Triệu Công Minh vội vã giải thích nói: "Sư huynh, chúng ta nghĩ đến ngươi..."

"Đã cho ta cái gì chứ? Không được nói xạo, lần này chính là lỗi sai của các ngươi, phải dũng cảm thừa nhận sai lầm."

Đám người Triệu Công Minh không nói lời nào, ngài quang minh chính đại trống tránh trách nhiệm như vậy thật sự được sao?