Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1094: Quốc chủ Nữ Nhi Quốc




"Bạch Cẩm" Một âm thanh lớn truyền đến.

Bạch Cẩm dừng tay lại, ôm quyền cười ha hả nói: "Phật Tổ Như Lai bình an vô sự!

"Bạch Cẩm, ngươi cam đoan tuyệt đối không nhúng tay vào việc ở Tây Du, vì sao lại lật lọng?" Thanh âm uy nghiêm vang vọng trong đại điện.

Hỗn Độn hung thú lập tức tỉnh táo tinh thần, một đôi mắt cá sấu lạnh như băng nhìn xung quanh, là ai lợi hại như vậy dám chất vấn hắn? Chẳng lẽ không biết bên người hắn có mộ vị nữ thần đáng sợ đến tuyệt vọng sao? Cho dù ở hỗn độn cũng chưa từng gặp qua vị nữ thần nào đáng sợ như vị nữ thần đó.

Bạch Cẩm nói không nên lời: "Như Lai, ta lật lọng khi nào? Ta nhúng tay vào việc Tây Du khi nào? Ngươi không thấy ta đang thêu hoa sao?!

Ta làm váy nhỏ không tốt sao? Đi nhúng tay vào việc Tây Du làm gì, ta đâu có rảnh như vậy!"

Trước không gian sáng lên một đạo Phật quang, bên trong Phật quang một bức tượng Phật đang ngồi xếp bằng, thân vàng rực rỡ chói mắt.

Mãnh thú hổ và cá sấu nhìn chằm chằm hư ảnh tượng phật chính là hắn sao? Bộ dáng trông có vẻ rất ngon.

Thanh âm Phật Tổ Như Lai vang vọng trong Điểu Sào: "Bạch Cẩm, Nữ Nhi Quốc ở hạ giới đột nhiên có tạo hóa? Ngươi có biết không?"

Bạch Cẩm theo bản năng lắc đầu nói: "Không biết!"

"Chớ có nói dối, bên trong tam giới chỉ có mình ngươi có khả năng dẫn xuất quy luật tạo hóa, không phải là ngươi thì còn có thể là ai?"

Bạch Cẩm lấy tay chỉ chỉ phía trên, nhỏ giọng nói: "Còn có Nữ Oa nương nương!"

Ánh mắt Phật Tổ Như Lai đột nhiên trừng lớn, lập tức không nói được gì, thân ảnh cũng biến mất không thấy.

Bên trong Tân Đại Lôi Âm Tự, Phật Tổ Như Lai ngồi ngay ngắn trên đài sen.

Quan Thế Âm Bồ Tát ở dưới hỏi: "Phật Tổ, Câu Trần nói như thế nào?"

Giọng nói của Phật Tổ Như Lai vang vọng trong đại điện: "Câu Trần đại đế cũng không thừa nhận đánh xuống quy luật của tạo hóa."

Phổ Hiền Bồ Tát nhíu mày nói: "Phật Tổ, lấy quy luật tạo hóa phong tỏa Nữ Nhi Quốc, không phải là hắn thì còn có thể là ai?"

Phật Tổ Như Lai lớn tiếng nói: "Có thể dẫn quy luật tạo hóa còn có Nữ Oa nương nương ở ngoài Hồng Hoang."

Phổ Hiền Bồ Tát tức giận nói: "Hắn đang nói dối, việc Tây Du vốn là được Nữ Oa nương nương tán thành, làm sao nàng có thể ngăn chặn Tây Du?"

"Bạch Cẩm đổ tội cho Nữ Oa nương nương, Nữ Oa nương nương sẽ đồng ý, cho dù chúng ta biết sự thật căn bản cũng không còn quan trọng."

Bên trong đại điện, hầu hết các Bồ Tát đều không nói gì, thật sự rất tức giận, tuy rằng đây là sự thật, nhưng nhớ đến vẫn thật sự tức giận, Thánh Nhân dựa vào cái gì thiên vị Bạch Cẩm? Chẳng lẽ chúng ta không xứng đáng sao?

Linh Cát Bồ Tát vội vàng hỏi: "Phật Tổ, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Tạm thời đợi! Lệnh cho bọ cạp độc theo dõi Đường Tam Tạng và đồng bọn của hắn mọi lúc mọi nơi, để tìm kiếm cơ hội bắt cóc hắn."

Bất tri bất giác trôi qua hai ngày.

Sáng sớm mặt trời chiếu khắp nơi Tôn Ngộ Không còn chưa có trở về, nhưng tiểu hòa thượng cũng nghênh đón một đội ngũ lớn.

Nữ binh mặc khôi giáp cưỡi ngựa cao lớn đứng ở hai bên đường, một chiếc loan giá hoa lệ chậm rãi đi tới.

Thầy trò Đường Tam Tạng đi ra trước cửa lớn tửu quán có chút tò mò nhìn cảnh tượng này.

Loan giá đi đến trước tửu quán thì dừng lại, cuốn bức rèm che, để đuôi rồng xuống, hé môi anh đào, lộ ra răng bạc, cười nũng nịu hỏi: "Chính là tiên thần giáp mặt?"

Đường Tam Tạng ưỡn bụng lớn, hai tay tạo thành hình chữ thập thi lễ, cung kính nói: "Bần tăng Đường Tam Tạng bái kiến quốc chủ."

Quốc chủ Nữ Nhi Quốc cười nũng nịu nói: "Hôm qua quả nhân mơ thấy màu vàng rực rỡ, gương ngọc sáng ngời, đó là điềm lành! Ta theo phương hướng trong mộng tìm đến, thế nhưng thực sự gặp được chư vị nam tử, thật sự là phúc của Nữ Nhi Quốc.

Chỉ là không biết chư vị là thần thánh phương nào, hạ mình đến Nữ Nhi Quốc của chúng ta?

Mắt Trư Bát Giới sáng lên, quốc vương Nữ Nhi Quốc thật đẹp, khụ~ lập tức lấy tay che hai bên hông, quay đầu lấy lòng Cao Thúy Lan.

Cao Thúy Lan buông tay như không có chuyện gì xảy ra, trên môi nở nụ cười.

"Chúng ta là người được quốc vương Đông Thổ Đại Đường phái đến Tây Thiên bái Phật thỉnh kinh." Một giọng nói vang vọng trong thiên địa.

Mọi người phía dưới theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chỉ thấy một đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống dừng ở trước mặt Đường Tam Tạng hóa thành Tôn Ngộ Không đứng thẳng tay trái gãi tay phải, hắc hắc cười.

Quốc chủ Nữ Nhi Quốc nhảy dựng, theo bản năng lùi từng bước về phía sau, cúi đầu thi lễ nói: "Bái kiến thần tiên!"

Tôn Ngộ Không hắc hắc cười: "Không tính là thần tiên, không tính là thần tiên!

Tiểu hòa thượng này chính là ngự đệ của Đường vương, biệt hiệu là Đường Tam Tạng.

Ta là đồ đệ hắn Tôn Ngộ Không.

Đây là hai sư đệ của ta: Trư Ngộ Năng, Sa Ngộ Tịnh.

Về phần hai vị này, đây là em dâu ta, Cao Thúy Lan.

Kia là huynh đệ ta, Tam thái tử Na Tra, hắn mới chính là thần tiên, lão Tôn ta vẫn còn là thần tiên ngoài biên chế."

Nữ vương vui sướng nói: "Hóa ra là nam nhi thượng quốc Thiên triều, nhân vật của Trung Hoa Nam Thiệm quả nhiên tất cả đều là kỳ nhân dị sĩ, mời chư vị theo ta đến hoàng cung nghỉ ngơi."

Đường Tam Tạng mỉm cười nói: "Đa tạ bệ hạ!"

"Người đâu, chuẩn bị xe!"

Sau khi đón đoàn người Đường Tam Tạng, đoàn xe chậm rãi đi về phía hoàng cung.

Sau khi ăn tối xong ở trong cung, quốc chủ Nữ Nhi Quốc an bài dịch quán nghỉ ngơi cho thầy trò Đường Tam Tạng.