Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1092: Đi tìm thần miếu




Tôn Ngộ Không lập tức lắc đầu.

"Thật lâu thật lâu trước kia, mảnh trời mênh mông trong thiên địa, mãnh thú rít gào núi rừng, muôn loài mù sương cạnh tranh tự do.

Lúc đó một vị nữ thần tối cao hành tẩu quan sát thiên địa, có một ngày nữ thần hỏi ta: "Vì sao hồng hoang phồn vinh, ta lại cảm thấy rất cô tịch?

Ta trả lời: có lẽ là thiếu những sinh linh tương tự như chúng ta!"

Tôn Ngộ Không kích động kêu lên: "Là Nữ Oa nương nương, Đế Quân ngài nói chính là Nữ Oa nương nương!"

Bạch Cẩm gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là Nữ Oa nương nương!

Nương Nương nặn đất tạo người, làm phép tượng đất ban cho bọn họ sinh mệnh, Nhân tộc bèn xuất núi."

Tôn Ngộ Không dùng tay phải ngoắc tay trái, tay trái ngoắc tay phải, kích động kêu lên: "Nhân tộc được sinh ra dĩ nhiên là do lời nói của Đế Quân ngài, ngài thực sự là quá lợi hại."

Không phải ta lợi hại, là Nữ Oa nương nương.

Bởi vì nương nương hiện ra là hình dáng của nữ nhân, cho nên Nhân tộc sinh ra lợi dụng nữ tôn, nữ nhân bảo vệ vũng bùn của Nữ Oa nương nương sáng tạo Nhân tộc, nam nhân không được phép đến gần.

Về sau dần dần phát triển thành Nữ Nhi Quốc, từ rất xa xưa Nữ Nhi Quốc thực ra là nơi Nữ Oa nương nương tạo ra loài người, đồng thời cũng là thánh địa của loài người."

Tôn Ngộ Không kích động nói: "Hóa ra là như vậy! Thật không nghĩ tới Nữ Nhi Quốc mới là nơi Nhân tộc được sinh ra.

Đế Quân, Bồ Tát của Phật Giáo làm càn ở Nữ Nhi Quốc, quả thực không để mặt mũi cho Nữ Oa nương nương, không cho nương nương mặt mũi chính là không cho Đế Quân ngài mặt mũi, không để cho Đế Quân ngài mặt mũi chính là muốn chết.

Lão Tôn ta cảm thấy ngài nên lấy Lôi Đình ra trấn áp tất cả Bồ Tát thể hiện uy nghiêm của Đế Quân."

Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Ngươi là muốn ta làm tay đấm của ngươi đúng không!"

Tôn Ngộ Không xua tay nói: "Không dám, không dám"

"Cho dù ngươi cầu cứu ta, ta cũng không thể ra tay, Tây Ngưu Hạ Châu dù sao cũng là địa bàn của Phật Giáo."

"Đế Quân, trong tam giới là do Thiên Đình thống ngự, Phật Giáo còn có thể dám cãi lời Thiên Đình?"

Bạch Cẩm từ từ nói: "Lúc thiên địa sơ khai đã từng xảy ra một hồi đại chiến, long phượng kỳ lân tam tộc ở phương Tây khai chiến, thiên địa vỡ nát, linh mạch sụp đổ..."

Tôn Ngộ Không líu lưỡi, sống lâu thật sự dậy không nổi, mở miệng chính là thời kỳ thiên địa sơ khai, từ khi thiên địa sơ khai đến bây giờ Đế Quân phải mạnh như thế nào rồi? Hẳn là đứng nhất Tam Giới đi?!

"Hiện tại tổ tiên của Phật Giáo ở phương Tây, dưới tình huống phương Tây sụp đổ, muốn ra chỗ bế quan hành tẩu ở đại địa Tây đã đổ nát ấy.

Lãng phí bao năm tháng lấy lại lượng lớn pháp lực thần thông chữa trị địa mạch phương Tây, bù đắp linh mạch phương Tây, làm sống lại sinh linh phương Tây.

Tiên thần Thiên Đình, ngoại trừ sơn thần thổ địa chờ thần linh củng cố thiên địa, bất kể là tinh quân hay thần tôn cũng không dễ dàng đặt chân đến Tây Ngưu Hạ Châu, bằng không Tây Ngưu Hạ Châu sao có thể tồn tại nhiều yêu vương làm xằng bậy như vậy?!"

Chữa trị thiên địa, nghe đến cũng rất lợi hại, thế nhưng Phật Giáo còn mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của lão Tôn.

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai sốt ruột nói: "Đế Quân, vậy không có biện pháp sao?"

Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Ta đưa ra cho ngươi một chủ ý."

"Thỉnh Đế Quân chỉ điểm!"

"Nữ Nhi Quốc chính là thánh địa của Nhân tộc, trong đó lập ra miếu thờ đầu tiên của Nữ Oa nương nương ở tam giới, nếu bố trí cho Đường Tam Tạng ở chỗ đó, các cao thủ Phật Giáo chắc chắn sẽ không dám ra tay."

Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: "Đế Quân, ngài nói Chuẩn thánh là cái gì?"

"Chính là Quan Thế Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai là những vị thánh ở phía trên cao thủ."

"Ý của ngài là, những đệ tử khác của Phật Giáo vẫn có thể ra tay?"

Bạch Cẩm gật đầu cười nói: "Hạ thánh, đều là con kiến trong mắt của nương nương, thứ vãn bối ngu dốt, nương nương sẽ không thèm để ý đến bọn chúng.

Cho nên phải nhờ vào chính ngươi đi đối phó, ta có thể cho ngươi mượn Dương Giao, Dương Tiễn, Ngao Bính."

"Đế Quân, không phải ngài nói thần linh Thiên Đình không dễ dàng đi vào Tây Ngưu Hạ Châu sao?"

Bạch Cẩm kinh ngạc nói: "Không phải Đường Tam Tạng chủ động cầu cứu sao? Quan hệ cá nhân của các ngươi không phải là tốt lắm sao? Đây là lúc bằng hữu hỗ trợ lẫn nhau."

Tôn Ngộ Không khua khua hai cánh tay, cười ha hả nói: "Đúng vậy, đúng vậy, là tiểu hòa thượng chủ động cầu cứu!"

"Đa tạ Đế Quân, lão Tôn ta đi đây."

Tôn Ngộ Không lập tức phóng đi ra bên ngoài.

Khi Tôn Ngộ Không quay lại tửu quán, bầu trời hạ giới đã sáng, Đường Tam Tạng kinh hồn táng đảm qua một đêm, cũng may yêu quái và Bồ Tát đều không đến.

Bên trong tửu quán, thầy trò Đường Tam Tạng và Na Tra đang ngồi ăn điểm tâm.

Đường Tam Tạng kinh hỉ nói: "Ngộ Không, có phải chúng ta tìm được thần miếu của Nữ Oa nương nương là có thể bảo hộ được nữ nhi của ta phải không?"

Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu, vui cười nói: "Đúng vậy, chờ một phút ta đi tìm thần miếu."

Quay đầu nhìn về phía Na Tra nói: "Đúng rồi, ta nhớ rõ ngươi có quan hệ rất tốt với nương nương, chắc ngươi cũng biết thần miếu ở đâu?"

Na Tra lập tức lắc đầu nói: "Khi nương nương tạo ra người ta thậm chí còn chưa sinh ra! Ta cũng chưa bao giờ tới Nữ Nhi Quốc, làm sao ta có thể biết được thần miếu ở đâu?"

Đường Tam Tạng mỉm cười nói: "Ngộ Không đừng nóng vội, nếu là thần miếu của nương nương nhất định là nơi thờ tự trong cả nước rất dễ tìm."

Tôn Ngộ Không nhảy xuống ghế dựa nói: "Sa sư đệ, ta đi tìm thần miếu, ngươi bảo vệ sư phụ cho tốt."

"Sư huynh yên tâm, giao cho ta ." Sa Ngộ Tịnh đảm nhiệm nhiều việc.

Na Tra nghiêm túc kêu lên: "Đại Thánh, nhất định phải mau chóng, hiệu lực của Tử Mẫu Hà còn có thể duy trì bảy ngày."

"Lão Tôn biết rồi."

Tôn Ngộ Không chạy ra cửa lớn, bay lên trên trời, không chế mây phi hành, tìm kiếm xung quanh cái gọi là thần miếu.