Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1084: Đã nấu thuốc dưỡng thai xong




Mấy nữ nhân trong phòng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ lo lắng, không xong rồi, làm sao lại có chút không khống chế được? Tại sao Đường Tam Tạng lại có tư tưởng muốn sinh hạ hài tử chứ? Dựa theo tình huống bình thường mà nói, không phải là hắn sẽ muốn phá bỏ hài tử sao?

Mấy người bọn họ lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo vẻ tức giận, tất cả cũng không nói chuyện, nhất định phải khiến cho Đường Tam Tạng phá bỏ hài tử.

Tôn Ngộ Không chạy ra khỏi phòng, liền lộn đầu thẳng lên Cửu Tiêu, lộn nhào trên mây nhanh như ánh sáng, đi về hướng Thiên Đình.

Sau một lát, Tôn Ngộ Không mang theo một người thần y mặc y phục màu xanh biếc từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, hắn chính là thần y của Thiên Đình tên là Trương Trọng Cảnh.

Trên đụn mây, Tôn Ngộ Không cười ha hả nói: "Thần y, hiện trong bụng của sư phụ và sư đệ ta có thai nhi, có thể thỉnh thần y nghĩ biện pháp để bọn họ sinh hài tử ra hay không?"

Trương Trọng Cảnh vuốt râu cười ha ha nói: "Nam nhân sinh con ta cũng chưa từng thấy qua, để cho ta đi nhìn xem trước một cái, nhưng mà trở ngại cũng không lớn."

Tôn Ngộ Không ôm quyền nói rằng: "Đa tạ! Đa tạ!" Đưa một ngón tay ra chỉ xuống phía dưới, nói rằng: "Chúng ta đến rồi."

Đụn mây từ từ hạ xuống phía dưới.

Tôn Ngộ Không và Trương Trọng Cảnh đi vào bên trong quán rượu, bên trong Đường Tam Tạng và Trư Bát Giới còn đang nằm rên rỉ, ba người phụ nhân vội vàng trước sau ở bên cạnh chăm sóc.

Trư Bát Giới vừa nhìn thấy Trương Trọng Cảnh, liền vội vàng than khổ nói: "Thần y nhanh tới nhìn lão Trương ta một cái, nhanh lên đau chết lão Trư ta rồi, đời này ta và sư phụ không đội trời chung."

Trương Trọng Cảnh đi tới, chắp tay cười ha ha nói: "Nguyên Soái, để tiểu tiên bắt mạch cho ngài trước."

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút." Trư Bát Giới không ngừng thúc giục, đưa cái bụng mập ú ra.

Thần y Trương Trọng Cảnh đi tới ngồi ở bên giường, chìa tay ra đặt trên cổ tay của Trư Bát Giới, trầm ngâm trong chốc lát sau đó cười nói: "Nguyên Soái, đây chắc chắn là hỉ mạch không thể nghi ngờ, chúc mừng Nguyên Soái sắp có thiên kim tiểu thư."

Trư Bát Giới khó chịu nói: "Ngươi cái tên lão quan này đừng trêu ghẹo lão Trư ta, nhanh lên đưa thuốc cho ta phá bỏ hài tử này."

Đường Tam Tạng ở bên cạnh lập tức kêu lên: "Không được phá bỏ đứa trẻ này, giết chết con mình là không bằng cầm thú, thần y ngươi nghìn vạn lần đừng nghe hắn nói."

Tôn Ngộ Không cũng cười hắc hắc nói: "Đúng vậy, thần y ngươi đừng nghe hắn nói, nhất định phải sinh hài tử này ra, cũng coi như là cháu gái của lão Tôn ta đây."

"Cái này ~" Trương Trọng Cảnh có chút chần chờ bất định.

Trư Bát Giới thống khổ kêu lên: "Con khỉ chết tiệt này, muốn hài tử tự ngươi đi sinh đi, đau nhức chết ta rồi."

Trương Trọng Cảnh nói: "Nguyên Soái, Thánh Tăng, trước tiên ta sẽ kê cho các người một phương thuốc an thai, giảm bớt sự đau khổ cho Nguyên Soái và Thánh Tăng, về phần có muốn sinh ra đứa bé này hay không Nguyên Soái và Thánh Tăng có thể từ từ thương nghị."

Trư Bát Giới hối thúc nói: "Nhanh lên, nhanh đi nấu thuốc."

Vẻ mặt của Đường Tam Tạng cũng thống khổ kêu lên: "Làm phiền thần y."

Trương Trọng Cảnh nhìn về phía mấy vị phụ nhân, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái nói: "Có thể cho bần đạo mượn hậu viện một chút hay không?"

Một vị phu nhân vội vã nịnh hót nói: "Xin mời thiên thần đi theo ta, ta nguyện ý vì thiên thần nấu nước." Nàng đi trước chìa tay ra dẫn Trương Trọng Cảnh đi về phía trước.

"A~" Trong lòng Tôn Ngộ Không khẽ động một chút, nhìn phụ nhân kia từ trên xuống dưới, trong mắt hắn lóe lên ánh lửa, cổ quái, mấy người phụ nhân này rất kỳ lạ, bọn họ ở trước mặt thần tiên vẫn có thể tiến lùi.

Những năm gần đây một đường đi Tây Thiên, Tôn Ngộ Không cũng đã gặp không ít người, đừng nói là con người bình thường, cho dù là người đứng đầu một quốc gia khi ở trước mặt thần tiên cũng sẽ thất thủ mà thối lui.

Thế nhưng các nàng vẫn có thể bảo trì lễ độ lễ nghĩa từ đầu đến giờ, tuy rằng thái độ nhìn như rất tôn trọng thần tiên, nhưng Tôn Ngộ Không lại có thể mơ hồ cảm giác được bọn họ cơ hồ cũng không kính nể lắm.

Tuy Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng không có nhìn ra điều gì dị thường, nhưng Tôn Ngộ Không vẫn tin tưởng cảm giác của mình, những người này tuyệt đối có vấn đề.

Tôn Ngộ Không bây giờ cũng không phải là Tôn Ngộ Không tự tin mù quáng trước kia, Hỏa Nhãn Kim Tinh không nhìn ra thì như thế nào? Dọc theo đường đi Tây Thiên này không thể nhìn ra yêu quái rất nhiều, nước tam giới rất sâu, Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng không phải là vạn năng.

Tôn Ngộ Không lặng lẽ nhìn về phía mấy nữ nhân còn ở lại, thấy mấy người bọn họ đứng thẳng dựa vào bên tường, tuy rằng nhìn như rất cung kính, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy bọn họ có loại cuồng nhiệt khi nhìn thấy thần tiên, cũng không có tiến lên khẩn cầu thăng quan phát tài gia đinh vạn sự tốt đẹp như ý, quả nhiên các nàng đối với thần tiên cũng không kính sợ, có lẽ nói mấy người bọn họ hoàn toàn không đáng để cho bọn họ kính nể.

Tuy bình thường Tôn Ngộ Không thể hiện ra sự xung động hiếu chiến, nhưng khi động đến đầu óc cũng là một con khỉ lanh lợi, các nàng nghĩ muốn gạt ta, chờ hai vạn năm nữa đi.

Một lát sau, thần y Trương Trọng Cảnh bưng hai chén nước thuốc đi tới, đi tới mép giường vừa cười vừa nói: "Thánh Tăng, Nguyên Soái, ta đã nấu thuốc dưỡng thai xong rồi, mời uống."