Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1082: Phụng mệnh mệnh lệnh của Câu Trần Cung




Tôn Ngộ Không hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?"

"Nghe nói cực kỳ lâu trước đây có một vị thần tiên phủ xuống, cướp đoạt Lạc Thai Tuyền, bách tính trong nước đương nhiên là không nghe theo, quốc vương phát động đại quân giao chiến với hắn, lại bị hắn thi triển tà pháp, lấy vạn quỷ giết hại hơn phân nửa bách tính trong nước, quốc vương cũng bị giết chết.

Sau vị thần tiên kia lại rời đi, nhưng lại hạ xuống một ngôi thần điện bảo vệ Lạc Thai Tuyền, không chịu chia sẻ cho người khác.

Người muốn tìm nguồn nước này, cần phải có lễ vật bày tỏ, rượu thịt trái cây, chí thành kính dâng, cũng chỉ xin được có một bát nước mà thôi, còn phải xem người canh giữ nước suối có tha thứ hay không.

Các người chỉ là hòa thượng vãn du bốn phương, làm sao có nhiều tiền tài môi giới? Cũng chỉ có thể nhận mệnh, đợi chốc thì sinh con mà thôi!"

Trư Bát Giới liền vội vàng kêu lên: "Có tiền, sư phụ chúng ta có tiền, sư phụ người mau chuyển khoản cho Hầu ca đi, để cho Hầu ca đi tìm Lạc Thai Tuyền cho chúng ta."

Trên dầu Đường Tam Tạng hiện lên từng giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, cũng không nói được lời nào.

Mắt Tôn Ngộ Không lộ ra sự hung ác, vò đầu bứt tai la lên: "Sát sinh lung tung còn gọi là thần tiên gì chứ? Ta thấy cũng chỉ là một yêu ma mà thôi!"

Sa sư đệ, ngươi bảo vệ Tiểu hòa thượng và Bát Giới cho tốt, lão Tôn ta sẽ đi gặp cái tên thần tiên này.

Sa Ngộ Tịnh liên tục gật đầu nói: "Đại sư huynh, huynh cứ yên tâm đi đi! Sư phụ cứ giao cho ta."

Tôn Ngộ Không chạy đi ra ngoài, chạy ra cửa phòng, đạp mây dưới chân bay thẳng lên trời.

Lão bà bà cả kinh kêu lên: "Ông trời ơi~ Hắn vậy mà lại biết bay."

Mấy nữ nhân cũng vừa mừng vừa sợ, vội vã lấy trái cây điểm tâm ra chiêu đãi thầy trò Đường Tam Tạng, miệng liên tục nói Bồ Tát Phật Đà.

Đường Tam Tạng nằm ở trên giường, đột nhiên hỏi: "Lão bà bà, bần tăng muốn hỏi một vấn đề, có phải uống nước song sinh hạ hài tử đều là nữ hài?"

Lão Bà Bà sửng sốt, kỳ quái, hắn hỏi vấn đề này làm cái gì? Nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy, uống nước sông Nữ Nhi Quốc sẽ sinh hạ toàn là nữ hài."

Biểu tình của Đường Tam Tạng có chút kỳ quái, như cười như không, như khóc như không, sững sờ ngốc nghếch.

Trư Bát Giới kêu lên thảm thiết nói: "Sư phụ, người cũng đừng quan tâm nam nhi hay nữ nhi nữa, đau muốn chết lão Trư ta rồi, sao Hầu ca vẫn chưa trở về chứ?"

Sa Ngộ Tịnh từ bên cạnh bưng hai chén nước nóng tới, thân thiết nói: "Nhị sư huynh, uống một chút nước nóng đi."

...

Bên kia, Tôn Ngộ Không bay về hướng nam, hỏa nhãn kim tinh lóng lánh, vừa đi khoảng hai ba mươi dặm, quả nhiên ở một chỗ sâu trong rừng núi phát hiện một đạo thần quang lóng lánh, không có chút yêu khí nào.

Tôn Ngộ Không liền từ trên đám mây hạ xuống, rơi vào trước một ngôi thần điện, thần điện nguy nga, tường đỏ ngói tím, nhiều thần quang xẹt như điện, phía trước cửa có hai tượng đá hình sư tử ngồi xếp bằng, uy vũ khí phách, mang theo phong vận, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào ra ngoài.

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước đại điện, nhãn thần hắn lóe lên một chút, có chút kinh ngạc thì thầm: "Võ Uy Thần Binh Điện, đây không phải tên của Thiên Đình Câu Trần Thần Cung của những thiên binh Thần Điện sao? Tại sao nó lại ở đây?"

Trong đầu nhất thời hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào năm đó chiếm lấy Lạc Thai Tuyền chính là thần linh của Thiên Đình? Rốt cuộc là vì cái gì? Đại khai sát giới ở hạ giới không sợ khiến cho Tư Pháp Thiên Thần hạ phàm sao?

Trong lòng Tôn Ngộ Không không ngừng dâng lên sự hiếu kỳ, xoay người tại chỗ một cái, trong nháy mắt biến thành trang phục của Tư Pháp Thiên Thần, hai ba bước tiến lên phía trước, bang bang gõ vào cửa của đại điện, kêu lên: "Mở cửa, mở cửa."

"Người phương nào tới đây gây náo loạn?" Một đạo âm thanh uy nghiêm vang lên.

Ầm ầm~ Cánh cửa mở ra, hai người mặc ngân giáp, khoác áo choàng bạch sắc của thiên binh đứng ở bên trong cánh cửa, tay cầm trường thương uy nghiêm nhìn ra bên ngoài.

Hai người thiên binh uy vũ nhìn thấy Tôn Ngộ Không, sắc mặt nhất thời đại biến, vội vã khom lưng thi lễ cung kính nói: "Tiểu thần bái kiến Tư Pháp Thiên Thần."

Vậy mà thật sự là thiên binh của Thiên Đình, cũng không phải là yêu quái giả trang, Tôn Ngộ Không cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi vào phía bên trong.

Tiến vào bên trong đại điện, Tôn Ngộ Không liếc mắt liền nhìn thấy một giếng nước nằm bên trong sân, bên cạnh dựng một tấm bia đá đứng thẳng, phía trên viết ba chữ lớn 'Lạc Thai Tuyền'.

Hai người thiên binh nhắm mắt theo đuôi Tôn Ngộ Không đi vào bên trong.

Một vị thiên binh thấp thỏm hỏi: "Không biết thượng thần đến đây là có chuyện gì phân phó?"

Thiên Thần Tư Pháp uy chấn tam giới không phải là những thiên binh nho nhỏ như bọn hắn có thể so sánh được, cho dù là bọn họ phạm phải sai lầm cũng không tới phiên Thiên Thần Tư Pháp tự thân đến tróc nã!

Tôn Ngộ Không cười khặc khặc hai tiếng quái dị, quát chói tai nói: "Thân là thiên binh, tại sao lại ở thế gian quấy phá? Chiếm lấy linh tuyền thu thù lao, lá gan của các ngươi cũng thật lớn? Không sợ Kim Cô Bổng trước mắt sao?"

Hai người thiên binh đầu tiên là hoảng sợ, sau đó sắc mặt liền có chút cổ quái.

Một vị thiên binh cung kính nói: "Thượng thần có điều không biết, hai người chúng ta canh giữ ở đây là phụng mệnh mệnh lệnh của Câu Trần Cung."