Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1058: Thật sự không phải ta




Thái Thượng nhìn về phía Chuẩn Đề, cười ha hả: "Ngươi nghe thấy không?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nói: “Xưa nay Bạch Cẩm là đứa nghe lời nhất.”

Phật Tổ Như Lai vừa nghĩ đến thảm trạng của Linh Sơn cùng với chuyện mình bị mất mặt trước toàn bộ tam giới là lửa giận phừng phừng rồi, hắn cố nén lửa giận, giữ nguyên giọng cung kính thưa: “Có thể cho phép tiểu tăng nói mấy câu không?"

Trong đầu Bạch Cẩm vang lên giọng nói của Thái Thượng: "Phật Giáo không có chứng cớ, dù bọn hắn ép hỏi như thế nào thì ngươi cũng không được thừa nhận.”

Bạch Cẩm thầm trả lời lại: "Sư bá, ta không làm gì thật mà!”

"Đúng vậy, phải giữ nguyên thái độ này.”

Bạch Cẩm im lặng là vàng.

Phật Tổ Như Lai vứt bỏ hết thảy tạp niệm, vô số manh mối, hình ảnh xẹt qua đầu hắn, hình thành một chuỗi đầu mối hoàn mỹ không có khuyết điểm.

Phật Tổ Như Lai trầm giọng: “Quỳ Ngưu chính là đệ tử của Tiệt Giáo ngày xưa, con trai của Quỳ Ngưu là Hồng Hài Nhi cũng coi như là nửa đệ tử Tiệt Giáo, Bạch Cẩm làm đại sư huynh ngoại môn của Tiệt Giáo, hắn hoàn toàn có năng lực thống lĩnh đệ tử Tiệt Giáo.

Hắn đã lén lút truyền lệnh cho Hồng Hài Nhi, sai hắn bắt cóc Đường Tam Tạng, sau đó đưa đến một nơi mà các vị thần tam giới cũng khó có mà tra ra, chính là không gian độc lập do Chu Tước Thánh Tôn thành lập.

Sau đó hắn lại để Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến Công Chúa công khai đứng ra thừa nhận bản thân đã bắt cóc Đường Tam Tạng, như vậy liền hình thành thế thật giả giả thật, mê hoặc chúng thần của hồng hoang, cũng mê hoặc Phật Giáo.

Đệ tử cũng bị hắn lừa gạt nên mới phái tu sĩ Phật Giáo tấn công Tích Lôi Sơn và Thúy Vân Sơn, dẫn đến tổn thất thảm trọng, sau đó mọi chuyện cũng diễn ra đúng như hắn dự đoán, Minh Hà giáo chủ của Huyết Hải ra mặt. Cuối cùng, hắn lệnh đại đội chấp pháp ngăn cản Phật Đà Bồ Tát của Linh Sơn, trực tiếp dẫn tới thảm kịch Huyết Hải nhấn chìm Linh Sơn.

Nếu như sự tình tiếp tục phát triển như vậy, Phật Giáo và Huyết Hải sẽ đánh tới khi cả hai lụn bại, Đường Tam Tạng cũng sẽ hoàn toàn mất đi tung tích, Tây Hành cũng không thể tiếp tục.”

Thông Thiên giáo chủ hài lòng: “Bạch Cẩm, làm tốt lắm, Quỳ Ngưu làm cũng không tệ, vi sư rất hài lòng.

Đáng tiếc vì sao ngươi không để cả Thiên Đình xuất binh tiêu diệt luôn Phật Giáo và Linh Sơn.”

Bạch Cẩm toát mồ hôi lạnh, sư phụ đừng thêm chuyện nữa, ngài đang ngại đệ tử sống quá thoải mái sao? Hắn vội vàng giải thích: "Sư phụ, ta không làm những chuyện đó, ngược lại thì có, chính ta đã mời Thái Thượng Lão Quân đến để ngăn chặn cuộc tranh đấu giữa Huyết Hải và Phật Giáo.”

Như Lai bày ra vẻ mặt ta đã biết hết kế hoạch của ngươi, hắn nói: “Bước này mới chính là chỗ cao minh của Bạch Cẩm, hắn làm vậy là đã đưa bản thân vào chỗ sáng, tạo cho mình một chứng cứ rõ ràng, trở thành vị Đại Đế hiểu đại cục của Thiên Đình và sẽ không còn ai hoài nghi hắn nữa.”

Bạch Cẩm chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, chẳng lẽ ta làm vậy thật ư? Thật á! Ngoại trừ việc thừa dịp loạn lạc trộm đồ, không đúng, là nhặt đồ thì ta có làm gì đâu? Ta phải kiện ngươi vì tội phỉ báng!

Phật Tổ Như Lai tiếp tục buộc tội: “Âm hiểm nhất chính là Bạch Cẩm đã ra lệnh cho Hồng Hài Nhi giấu Đường Tam Tạng trong không gian độc lập do Chu Tước Thánh Tôn dựng lên, Bạch Cẩm đã quyết tâm phá tan mọi việc, cho dù hắn đứng ra khuyên can Phật Giáo cùng Huyết Hải thì chúng ta cũng không tìm được chỗ ở của Đường Tam Tạng, mà như vậy thì Tây Hành cũng không thể tiến hành.

Nhưng kết cục lại nằm ngoài dự liệu của hắn, tiểu tăng đã mượn uy lực của Kim Liên thập nhị phẩm tìm được Đường Tam Tạng, mặc dù cũng vì vậy mà đắc tội Chu Tước Thánh Tôn.”

Thái Thượng Thánh Nhân hỏi: "Bạch Cẩm, những lời đó đều là sự thật chăng?"

Bạch Cẩm vội vàng kêu lên: "Oan uổng, oan cho ta quá!"

Thông Thiên giáo chủ cười lớn: “Oan uổng cái gì? Đệ tử Tiệt Giáo ta đi thẳng ngồi ngay, có cái gì không dám thừa nhận? Bạch Cẩm, ngươi làm rất tuyệt.”

Bạch Cẩm không nói gì, kiểu sư phụ bẫy đồ đệ như vậy có ai cần không? Ta nhường cho.

Thông Thiên giáo chủ vẫn chưa hết hứng thú: "Bạch Cẩm còn làm cái gì nữa?"

Phật Tổ Như Lai tỏ ra rất đỗi bi thương: “Trong lúc đó, Bạch Cẩm nhận được tin tức từ một vị Phật Tổ mập mạp trong Phật Giáo của ta, rằng Phật Giáo ta muốn dùng Từ Bi Đan để đối phó với Yêu tộc trên Tích Lôi Sơn.

Vì thế hắn liền âm thầm truyền lệnh cho Khương Tử Nha, để Khương Tử Nha cũng dùng thứ mê hồn đan tương ứng với Từ Bi Đan, hai thứ đó trộn vào sinh ra một loại kịch độc đã giết chết rất nhiều Yêu Vương của Tích Lôi Sơn, cũng khiến Yêu Vương của Bắc Câu Lô Châu căm thù Phật Giáo, Côn Bằng Yêu Sư mới đánh Tây Ngưu Hạ Châu.”

Bạch Cẩm trợn tròn mắt, những thứ này đều là ta làm? Sao ta lại giỏi như vậy? Khương Tử Nha rõ ràng là người của Ngọc Hoàng Đại Đế, có quan hệ gì với ta?

“Đương nhiên là không!” Bạch Cẩm giậm chân kêu lên.

"Ha ha, Bạch Cẩm, ngươi làm hay lắm, vi sư rất mừng, đúng là có phong phạm năm đó của ta.”

Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn Thánh Nhân liếc nhau, cả hai đều cười đầy ẩn ý, thoạt nhìn Như Lai đã chuẩn bị xong hết rồi, tốt lắm.

Bạch Cẩm cảm giác một trận lạnh lẽo, run lẩy bẩy! Hồng hoang lớn như vậy, tín nhiệm giữa Tiên và Tiên cũng không có sao? Hắn ủy khuất nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ?

Thông Thiên giáo chủ hòa hoãn tâm tình có chút hưng phấn của mình, ho khan một tiếng hỏi: "Thật sự không phải ngươi?"

Ánh mắt Bạch Cẩm đột nhiên lớn lên một vòng, tựa như hai viên trân châu lớn treo trên mặt, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, ủy khuất kêu lên: "Sư phụ, ngài nhìn ánh mắt chân thành này của ta xem?"

"Đã nhìn rồi, không phải là ngươi! Thông Thiên ta cả đời lỗi lạc lạc lạc, hành sự cũng không thẹn với lòng, đệ tử ta dạy ra sao có thể là đồ hèn hạ am hiểu âm mưu quỷ kế?"

"Khụ khụ." Thái Thượng ho khan hai tiếng, tam đệ càng ngày càng khó cân nhắc.

Thái Thượng lên giọng hỏi: "Thực sự không phải ngươi?"

"Sư bá, thật sự không phải ta!"