Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1053: Oán niệm trải khắp Bắc Câu Lô Châu




Bạch Cẩm xách theo một chuỗi đá nhỏ tinh xảo chạy vào Thanh Vi Thiên, sửa sang lại dáng vẻ rồi đi vào Ngọc Hư Cung, cung kính quỳ gối xuống bồ đoàn rồi lạy: "Đệ tử bái kiến Nhị sư bá.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn trên chủ vị mỉm cười: "Đứng lên đi!"

"Đa tạ sư bá!”

Bạch Cẩm đứng dậy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

"Bạch Cẩm, sao ngươi lại làm tam giới đại loạn?”

Bạch Cẩm sửng sốt, lập tức kêu oan: "Sư bá, oan uổng ta quá! Nguyên nhân của việc này chính là do Hồng Hài Nhi bắt Đường Tam Tạng, Phật Giáo không điều tra rõ ràng đã tiêu diệt Tích Lôi Sơn cùng Thúy Vân Sơn, từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến ta.”

"Ta nghe được một ít lời đồn nói là ngươi âm thầm bày mưu tính kế, chính là vì ngăn cản chuyện tây hành của Phật Giáo.”

"Toàn là vu khống, một sự bôi nhọ rất vụng về. Sư bá, ngài sẽ không thật sự tin bọn hắn đâu, đúng không?"

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười ha hả: "Đương nhiên là không, lời đồn này truyền ra từ Phật Giáo, tính tình của ngươi thế nào, ta hiểu rất rõ.

Nhưng chính ngươi cũng phải chú ý hơn mới được, cũng nên khống chế lời đồn đãi đang lan truyền trong tam giới một cách thích hợp, chúng ta biết được chân tướng nhưng chúng sinh tam giới thì không biết, nếu có kẻ xấu lợi dụng chuyện này thì sẽ gây ra bất lợi cho ngươi.”

"Đa tạ sư bá nhắc nhở, đệ tử trở về sẽ lên Tam Giới Thương Thành thanh minh ngay, khống chế dư luận của tam giới.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu hài lòng.

Bạch Cẩm nhấc lên một chuỗi đá tinh xảo trong tay, nói: "Nhị sư bá, đây là một ít thần thạch mà đệ tử ngẫu nhiên phát hiện ở tam giới, đặc biệt hiến cho sư bá.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn giơ tay, một chuỗi đính kết bằng những tảng đá bay vào trong tay hắn.

"Long Huyết Thạch, Tinh Thần Tinh Thạch, Vạn Linh Thạch, Băng Phách, Liệt Dương, chỗ đá này không dễ kiếm đâu.”

Bạch Cẩm cười ha hả: "Sư bá, đệ tử có nhiều công đức, phúc duyên thâm hậu, đi vài bước là gặp được bảo vật ấy mà.”

"Ha ha, vậy thì sư bá xin mượn phúc duyên của ngươi, vừa hay gần đây ta đang muốn luyện chế một món pháp bảo cần tới số đá này, sư bá xin nhận lấy vậy.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay, chuỗi thần thạch lập tức bay ra khỏi đại điện, hóa thành một mỏ đá thần phát ra hào quang năm màu mười sắc rồi nằm yên trong Thanh Vi Thiên.

Bạch Cẩm tò mò hỏi: "Sư bá, ngài muốn luyện chế pháp bảo gì?"

"Một thứ nhỏ mà thôi.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cười ha hả: "Cuối cùng cũng đánh xong rồi.”

Không gian trước mặt bỗng gợn sóng, hình thành một màn sáng chiếu hình, trong đó, Chu Tước Thánh Tôn vừa tung ra một quyền ngay giữa trán Như Lai, một luồng gợn sóng đỏ rực lóe ra, không gian Hỗn Độn quanh đó chỉ kịp vang lên một tiếng chát chúa rồi nát bấy, Như Lai Phật Tổ hét lên thảm thiết rồi ngã xuống Hỗn Độn đã nát bấy.

Chu Tước Thánh Tôn vung tay: "Thôi, đến đây vậy! Tay ta đau.” Nói xong, bóng nàng nhạt đi rồi biến mất trong Hỗn Độn.

Không gian trên Tích Lôi Sơn đột nhiên vỡ nát, một đạo kim quang xẹt qua không trung, Phật Tổ ngã xuống mặt đất rách nát, mặt đất chấn động, khói bụi tung bay, vốn là chốn Hỗn Độn nay lại càng rách nát.

Như Khai Phật Tổ lồm cồm bò dậy khỏi hố sâu, mặt mũi bầm dập đến nỗi khó có thể miêu tả được thảm trạng của hắn, cơ thể bị đánh sưng phù trông như mập ra, nhưng lại càng có vẻ phì nhiêu, phú quý.

Phật Tổ Như Lai nháo nhác ngó quanh, miệng lẩm bẩm nói: "Sao ta lại ở đây?"

"Đương nhiên là ta mời ngươi tới, Vạn Phật Chi Tổ!” Một giọng nói trầm khàn vang lên.

Phật Tổ Như Lai quay đầu lại, Tích Lôi Sơn khi xưa đã sụp đổ, nay hình thành nên một ngọn núi cao chót vót, trên ngọn núi có một tấm bia đá, một bóng người nhỏ bé mặc trường bào màu đen đứng trước tấm bia ấy, trường bào thêu hoa văn mây nước màu xanh, tự nhiên xuất trần.

Phật Như Lai do dự một chút mới đi qua: "Sao Côn Bằng Yêu Sư lại đến Tích Lôi Sơn? Có gì thất lễ, ta xin chuộc tội.”

Mí mắt Côn Bằng Yêu Sư giật giật, hắn quát: "Nói chuyện cho tử tế.”

Phật Tổ Như Lai lập tức cảm nhận được một luồng khí mát ập thẳng vào người, khóe miệng sưng tấy lập tức khôi phục tri giác, hắn vô cùng mừng rỡ nói: "Đa tạ Côn Bằng Yêu Sư, vì sao yêu sư lại đến Tây Ngưu Hạ Châu? Không thể nghênh đón tử tế, ta xin được chuộc tội!"

Côn Bằng Yêu Sư đưa tay sờ tấm bia đá: "Phong Thần Chiến chấm dứt, Thiên Đình lên cao, uy áp tam giới.

Để tìm được một chút tự do dưới áp lực của các vị thần trong Thiên Đình, Yêu tộc và Phật Giáo đã định ra một hiệp ước.

Lúc trước là chính miệng ngươi nói sẽ cho phép Yêu tộc được tự do đi lại ở Tây Ngưu Hạ Châu, được Phật Giáo đồng ý, đám nhóc đó mới tràn đầy vui mừng từ Bắc Câu Lô Châu đi tới Tây Ngưu Hạ Châu, nhưng hiện tại tất cả đều đã chết.”

Từng cái tên trên văn bia cháy sáng: Xích Viêm Yêu Thần, Hòa Phong lão ma, Kỳ Kình Yêu Thần, Bằng Vũ Yêu Thần... Cổ Trạch Yêu Vương, Hắc Cốt Yêu Vương, Phong Linh Yêu Vương... từng cái tên xếp hàng ngay ngắn.

Trong lòng Phật Tổ Như Lai gióng lên một hồi chuông bất an, hắn chắp hai tay, vội vàng hành lễ: "Việc này không phải ý của ta, Khương Tử Nha hạ độc hại các vị Yêu Vương, đúng là đáng ghét.”

"Đầu tiên là hạ độc hại chết chư vị Yêu Vương, sau đó còn cắn nuốt hàng ngàn tiểu yêu, Yêu tộc ở Tây Ngưu Hạ Châu gần như tuyệt tích, hàng vạn tiểu yêu tuyệt vọng kêu rên, oán niệm trải khắp Bắc Câu Lô Châu.”

Côn Bằng Yêu Sư đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phật Tổ Như Lai, phẫn nộ nói: "Đa Bảo, Phật Giáo ngươi vi phạm minh ước, hôm nay ngươi nhất định phải cho những đệ tử Yêu tộc đã ngã xuống này một lời giải thích.”

Như Lai lui về phía sau một bước, trong lòng hiện lên một ý niệm không ổn, đừng nói là chuyện đó sẽ lặp lại một lần nữa nhé!

Ầm! Nơi Như Lai Phật Tổ vừa đứng đã nát bấy, một lượng lớn thứ nước màu đen cuốn Như Lai Phật Tổ vào trong hư không đã vụn vỡ.