Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1030: Đế giả nói được thì phải làm được




Bạch Cẩm mờ mịt cất lời: "Những pháp bảo kia không phải là của bọn hắn sao?"

Định Quang Hoan Hỉ Phật không nhịn được hét lên chất vấn: "Rõ ràng đó đều là pháp bảo của ngươi, tại sao lại rơi vào tay yêu ma? Thiên Đình các ngươi muốn nhập bọn với yêu ma sao?"

Ánh mắt Vân Tiêu tiên tử chợt đóng băng, lạnh nhạt nói: "Định Quang Hoan Hỉ Phật, Đế Quân và Phật Tổ đang nói chuyện, làm gì đến lượt ngươi xen lời? Nếu ngươi quên phép tắc thì ta có thể dạy lại ngươi."

Định Quang Hoan Hỉ Phật nghẹn lời, mặt mo đỏ bừng, nhưng cũng không dám ho he nữa. Thật sự là hắn không đánh lại nữ tiên này.

Bạch Cẩm liếc Định Quang Hoan Hỉ Phật rồi lại nhìn Như Lai Phật Tổ, tỏ ra ngờ vực: "Pháp bảo của ta, sao ta lại không biết?"

Như Lai Phật Tổ nói to: "Bạch Cẩm, hiện tại ngươi cũng là Tứ Ngự của Thiên Đình, đừng cãi chày cãi cối, tự dưng làm mất thân phận."

Bạch Cẩm kêu oan: "Ta không biết thật mà!

Phật Tổ chờ chút, để ta kiểm tra trước đã. Tiểu Kim!"

Không gian trước mặt nổi gợn sóng. Một tiểu tinh linh mặc khôi giáp, eo giắt trường kiếm từ trong gợn sóng bước ra, gương mặt tuyệt đẹp toát ra khí khái anh hùng. Nó quỳ một chân trên không trung, vừa chắp tay vừa nói bằng giọng trong trẻo: "Ngự Tiền Kim tướng quân bái kiến bệ hạ."

Khóe miệng Bạch Cẩm giần giật. Hay thật, lần này nó cải trang diễn tướng quân.

"Ái khanh miễn lễ!"

"Đa tạ bệ hạ!" Kim Tướng quân đứng thẳng người giữa không trung, cảnh giác nhìn xung quanh, dường như có thể hộ giá bất cứ lúc nào. Chỉ có điều, đôi cánh nhỏ vẫy qua vẫy lại sau lưng trông có vẻ không hài hòa.

"Phật Tổ nói pháp bảo trong tay yêu ma ở Tích Lôi Sơn dưới Hạ Giới đều là pháp bảo của ta, sao ta không nhớ? Ngươi tra giúp ta đi."

Kim tướng quân nói nhỏ như muỗi kêu: "Trẫm, bệ hạ phải xưng là trẫm."

"Khụ khụ! Phật Tổ nói pháp bảo trong tay yêu ma ở Tích Lôi Sơn dưới Hạ Giới đều là pháp bảo của trẫm, sao trẫm không nhớ? Ngươi tra giúp trẫm đi."

Kim tướng quân chắp tay hô: "Khởi bẩm bệ hạ, pháp bảo trong tay bọn hắn đúng là của ngài."

"Ồ, sao trẫm không biết, trẫm có những pháp bảo này sao?"

"Khởi bẩm bệ hạ, ngài có quá nhiều pháp bảo, đó là những pháp bảo cấp thấp, trước giờ ngài không để ý, vẫn luôn quẳng trong góc bảo khố của bệ hạ, từ đó phủ bụi luôn.

Cách đây không lâu, ngài dùng đại pháp lực vô thượng thành lập nên Tam Giới Thương Thành. Dựa theo nguyên tắc tận dụng phế vật, đống pháp bảo tạp nham này đều được đưa lên khu thuê pháp bảo để kiếm kim tiền cho ngài."

Bạch Cẩm vuốt cằm, bất chợt lên tiếng: "Quả là có chuyện này, ngươi không nói thì ta cũng quên mất tiêu. Nói vậy thì pháp bảo trong tay bọn hắn đúng là của ta."

Hắn áy náy nhìn về phía Đại Lôi Âm Tự: "Thật lòng xin lỗi Phật Tổ, những pháp bảo này đúng là của ta. Thật sự là quá nhiều pháp bảo nên không nhớ nổi!"

Đông đảo Phật Đà Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự đều nghẹn lời, trong lòng bất giác trào dâng cảm giác chua xót. Rõ ràng là hắn đang xin lỗi, nhưng tại sao mình lại cảm nhận được ý khoe khoang nồng đậm? Đúng là lòng người khó lường!

Da mặt Như Lai Phật Tổ cũng co giật. Nhiều pháp bảo thì ghê gớm lắm sao?

Hắn cố gắng giữ vẻ mặt không thay đổi, giọng nói thật lớn vọng ra: "Những pháp bảo này đều là của Đế Quân, vậy thì tại sao lại rơi vào tay yêu ma ở Hạ Giới?"

Bạch Cẩm nhìn Kim tướng quân rồi hỏi: "Phải đó, sao pháp bảo của ta lại rơi vào tay yêu ma? Đám yêu ma vô pháp vô thiên kia đâu có đủ Công Đức Kim Tiền thuê pháp bảo? Không phải là bị trộm chứ?"

Kim tướng quân vỗ đôi cánh nhỏ, chắp tay nói: "Khởi bẩm bệ hạ, mấy ngày trước bệ hạ ban pháp chỉ, nhân dịp Tam Giới Thương Thành sắp tròn tám năm, ân trạch chúng sinh.

Ngưu Ma Vương - chủ nhân của Tích Lôi Sơn dưới Hạ Giới là một trong mười người may mắn trong tam giới, hắn rút trúng thẻ Mua Một Tệ ở khu thuê pháp bảo. Những pháp bảo kia đều là Ngưu Ma Vương thuê."

Bạch Cẩm ngạc nhiên: "Còn có chuyện này hả?" Sau đó, hắn khoát tay nói: "Ta nhớ ra rồi, vận khí của hắn tốt ghê. Ngươi lui trước đi!"

"Vâng!" Kim tướng quân chắp tay thi lễ, lùi lại mấy bước, quanh người nổi gợn sóng rồi biến mất không còn tăm hơi.

Bạch Cẩm bất đắc dĩ nhìn về phía Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên: "Phật Tổ, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện pháp bảo thật sự không liên quan gì đến ta. Trẫm là Thiên Đế đại diện cho trật tự của tam giới, là hóa thân của ánh sáng và chính nghĩa. Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng tuyệt đối không giúp đỡ yêu ma.

Thật sự là Ngưu Ma Vương quá may mắn, sao hắn lại vừa vặn rút trúng Mua Một Tệ kia chứ? May là ở khu thuê pháp bảo, chứ nếu là khu giao dịch pháp bảo thì ta tổn thất nặng nề rồi. May quá! May quá!"

Trong mắt Như Lai Phật Tổ bập bùng lửa giận, giọng nói lớn vang lên: "Câu Trần Đại Đế, Tam Giới Thương Thành vốn là của ngươi, ai trúng thưởng là do ngươi quyết định. Rốt cuộc hắn may mắn hay là ngươi âm thầm thao túng thì tự ngươi biết rõ."

"Đương nhiên là ta biết hắn may mắn. Vận khí tốt như thế thật sự khiến người ta hâm mộ!"

"Câu Trần Đại Đế, cả hai chúng ta đều biết rõ pháp bảo này rơi vào tay Yêu tộc bằng cách nào. Bây giờ mời Đế Quân thu hồi pháp bảo, đừng giúp yêu làm việc ác."

Bạch Cẩm lập tức lắc đầu: "Không được, đế giả nói được thì phải làm được.

Ngưu Ma Vương đã rút được Mua Một Tệ thì Tam Giới Thương Thành bắt buộc phải trao đổi như đã hứa hẹn, cho thuê một số pháp bảo trong khu thuê pháp bảo với giá một tệ. Nếu bây giờ ta đổi ý thì Tam Giới Thương Thành của ta còn uy tín gì nữa! Từ đó tạo thành tổn thất, ngươi đứng ra đền bù sao?"

Như Lai Phật Tổ lặng thinh không nói gì. Phật Giáo nghèo rớt mồng tơi, không đền bù nổi!