Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1020: Không đội trời chung




"Ta biết, Ngũ Hành Tuyệt Vực, toàn bộ ngũ hành ở đây đều hỗn loạn.”

Hồng Hài Nhi đắc ý vuốt mũi nói: "Mặc dù cái tên nghe rất hoành tráng, nhưng không thể nào làm khó được ta. Thiếu gia ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Khổng Y nghiêm túc nói: "Ngoại bà nói, khi nào ta sắp xếp ngũ hành ngổn ngang ở đây vào đúng trật tự, thì mới có thể đi ra ngoài.”

Hồng Hài Nhi ngồi bật dậy, tò mò hỏi: "Ngươi mất bao lâu mới sắp xếp sức mạnh ngũ hành ở đây trở lại bình thường? Một năm hay hai năm?”

"Muốn phá thì dễ, nhưng xây dựng thì rất khó. Muốn sắp xếp lại sức mạnh của ngũ hành, ngươi phải hiểu rõ sức mạnh của ngũ hành. Cho dù ngũ hành chỉ chảy ở bề mặt, ít nhất cũng phải mất một trăm vạn năm mới xong.”

Hồng Hài Nhi kinh ngạc thốt lên: "Cái gì? Một trăm vạn năm? Lúc đó ta đã già rồi.”

Hắn lập tức nói với vẻ mặt đau khổ: "Tiểu Y, ngươi đã hứa sẽ cùng ta làm đại yêu vương mà.”

Tiểu Y bĩu môi nói, nhỏ giọng nói: "Ta không có hứa, là ngươi nói ta hứa thôi.”

"Vậy ta không quan tâm, ta đã tặng Đường Tam Tạng cho ngươi rồi, ngươi phải làm yêu vương cùng ta.”

Khổng Y do dự nói: "Tiểu Hồng, không thì ngươi đưa Đường Tam Tạng đi đi! Ngươi có thể tặng phụ thân ngươi, không phải ngươi nói quan hệ của ngươi với phụ thân không tốt sao? Có thể dùng Đường Tam Tạng làm dịu quan hệ.”

"Như vậy không được! Ta cực khổ lắm mới bắt được hắn tặng cho ngươi. Còn lão già kia thì xấu lắm, chỉ thích hồ ly tinh thôi, không thích tiểu hoà thượng, nên ta mới không tặng cho hắn.”

Đường Tăng bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thực ra cũng có khổ lắm đâu.”

Một bữa tiệc đã giải quyết được ba đồ đệ của bần tăng, đúng là một đám vô dụng! Quan Thế Âm Bồ Tát tìm cho ta loại đồ đệ gì vậy? Dựa vào bọn hắn, bần tăng thực sự có thể đi đến Tây Thiên sao?

"Này, ngươi đang lẩm bẩm gì vậy?”

Đường Tam Tạng giơ xiên đồ nướng trên tay lên, đưa cho Khổng Y, nói với nụ cười chân thành: "Tiểu công chúa, đồ ăn của ngươi đã sẵn sàng.”

"Đa tạ!” Khổng Y đưa tay ra cầm lấy xiên que nóng hổi.

"Này, còn của ta thì sao?”

"Chờ một chút!” Đường Tam Tạng khó chịu đáp lại một câu.

"Đầu trọc, ngươi ngứa gan sao? Dám chọc tức tiểu gia, tiểu gia nướng ngươi.” Hồng Hài Nhi nhìn chằm chằm Đường Tam Tạng.

"Công chúa, hắn hung dữ với ta?”

Khổng Y nhìn Hồng Hài Nhi, khuyên nhủ nói: "Tiểu Hồng, hắn chỉ là phàm nhân, đừng hù chết hắn.”

"Ta!” Hồng thiếu gia thở ra khói, tên đầu trọc này càng ngày càng càn rỡ, đáng ghét! Ta mà có cơ hội, để xem ta đối phó với ngươi thế nào.

Khổng Y tự mình lấy ra một xiên thịt đưa ra: "Cái này cho ngươi!”

Hồng Hài Nhi nở nụ cười, vui vẻ cầm lấy xiên nói: "Nể mặt Tiểu Y ngươi, lần này bổn vương sẽ tha cho hắn.”

Ba người bọn hắn thả thuyền du ngoạn trên sông, hoàn toàn không biết rằng vì Đường Tam Tạng, mà yêu quái Phật Đà bên ngoài đã sắp đánh tới đầu rơi máu chảy.

...

Trên Tích Lôi Sơn, mặt đất nứt vỡ, núi đồi sụp đổ, sông cũng ngừng chảy. Hoả Diệm Sơn phun lửa rợp trời, Phật yêu rơi xuống như mưa.

‘Ầm!’

Một tên Thái Ất Đại Yêu Vương từ trên trời rơi xuống, đập mạnh xuống đất, thoáng chốc chấn động mặt đất.

Một đạo kim quang từ trên trời rơi xuống giống như một thanh trường mâu, phóng về phía Thái Ất Đại Yêu Vương. Kinh văn trên trường mâu lưu chuyển, mang theo ý cảnh làm mờ bất hủ.

Khương Tử Nha nhìn thấy cơ hội, nghiêng người lao thẳng đến, Hạnh Hoàng Kỳ trong tay mở ra. Kim quang bắn lên Hạnh Hoàng Kỳ, Hạnh Hoàng Kỳ lập tức trũng xuống, giống như một cái phễu khổng lồ, cũng may cuối cùng vẫn ngăn được.

Khương Tử Nha xông tới dưới Hạnh Hoàng Kỳ, đỡ yêu vương vừa rơi xuống đất dậy, quan tâm hỏi: "Bạch Hồng Yêu Vương, ngươi không sao chứ?”

Bạch Hồng Yêu Vương ôm ngực đứng lên, thở hổn hển nói: "Không sao, ha ha, con lừa trọc đó cũng chẳng khá hơn ta là bao.”

"Không sao thì tốt! Ta còn tưởng ngươi bị thương nặng! Chiến trường thay đổi nhanh chóng, Bạch Hồng Yêu Vương phải bảo trọng!”

"Ha ha, đa tạ Khương chưởng môn quan tâm. Bây giờ ta cảm thấy rất tốt, có thể giết thêm vài con lừa trọc nữa.” Bạch Hồng cười to, kiêu ngạo nói.

Vụt ~ Một mũi kiếm đâm xuyên qua ngực của Bạch Hồng Yêu Vương, máu trên mũi kiếm rơi xuống, Thanh Quang Phật nhanh chóng quét sạch Bất Hủ Đạo Cơ của Thái Ất Đại Yêu Vương.

Vẻ mặt của Bạch Hồng Yêu Vương lập tức cứng lại, trong mắt hiện lên sự tức giận và không thể tin được.

Khương Tử Nha cười nói: "Yêu vương, ở đây quá nguy hiểm, ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi!”

"Ta nguyền rủa ngươi, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Khương Tử Nha vươn tay vỗ trán Bạch Hồng Yêu Vương, một đạo ấn sáng lấp lánh lập tức xuất hiện, trực tiếp trấn áp yêu hồn, hắn vui mừng nói: "Đúng là nói nhảm! Kiếm tiền, ta phải kiếm tiền.”

Khương Tử Nha lập tức ôm thi thể của Bạch Hồng Yêu Vương, gào khóc thảm thiết: "Bạch Hồng Yêu Vương, anh chết thật thê thảm! Hu hu hu!”

Hắn lật người lại, chĩa kiếm lên trời quát: "Lừa trọc, ta và các ngươi không đội trời chung, ta sẽ báo thù cho Bạch Hồng Yêu Vương.”

Các yêu vương xung quanh đều nhìn về phía Khương Tử Nha, trong lòng cảm thấy Khương thừa tướng đúng là đại trượng phu có tình có nghĩa, nên cũng xuống tay tàn nhẫn hơn.

Một lát sau, ở một hướng khác, Khương Tử Nha ôm xác của một xà yêu xinh đẹp khóc than thảm thiết: "Xà Cơ, sao ngươi lại đi trước ta một bước! Hu hu hu, lừa trọc, ta với các ngươi không đội trời chung.”

"A! Phi Hồng Đại Vương, sao ngươi lại chết! Hu hu hu lừa trọc, ta với các ngươi không đội trời chung!”

"Hu hu hu, Thanh Minh Yêu Vương, sao ngươi cũng đi vậy! Lừa trọc, ta với các ngươi không đội trời chung.”

"Hu hu hu, lừa trọc, ta với các ngươi không đội trời chung.”

Tiếng gào khóc đau đớn của Khương Tử Nha không ngừng vang lên trên chiến trường.