Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 1008: Ngươi còn muốn cứu hắn?




Bạch Cẩm đi theo Ba Tuần đi vào Huyết Hải, A Tu La cung kính đứng ở hai bên đường, thanh thế rầm rộ, ai nấy đều nghiêm nghị và lạnh lùng.

Bạch Cẩm nhủ thầm trong lòng, kiểu này giống lập uy hơn là tiếp đãi long trọng.

Bên cạnh Hải Nhãn của Huyết Hải có một tòa đại điện. Cung điện chiếm diện tích rất rộng, lầu các bên trong cao chót vót, uy áp mạnh mẽ, nhưng rất vắng vẻ.

Ba Tuần dẫn Bạch Cẩm đi tới trước đại điện, cung kính nói: "Quân, giáo chủ không thích có người quấy rầy, ngay cả ta cũng không được vào trong nếu không được truyền lệnh. Mời Đế Quân tự đi vào."

Bạch Cẩm gật đầu cười khẽ: "Làm phiền Tu La Vương."

Ba Tuần cưỡi Huyết Kỳ Lân, xoay người rời đi, biến mất trong Huyết Hải dậy sóng.

Bạch Cẩm sửa sang lại y phục, sau đó đi đến Tu La Điện với tâm trạng thấp thỏm. Tình huống hiện tại Ngưu Ma Vương có lỗi với Thiết Phiến Công Chúa. Đối phương là nhà ngoại, không chém mình một nhát đã xem như khách khí rồi.

Bạch Cẩm bước vào cửa đại điện, một tia sóng thời không bao phủ hắn, nháy mắt hắn đã đến một hoa viên. Bạch Cẩm đảo mắt nhìn xung quanh. Trong hoa viên không có huyết thủy, trái lại còn trồng được những đóa hoa xinh đẹp. Phía trước là một hồ nước trong veo, hoa sen nở khắp hồ, dường như hắn đã trở về Thiên Đình.

Một lão giả gầy gò mặc thanh y ngồi cạnh hồ nước, tay cầm một thanh sát kiếm sắc bén mài lên tảng đá bên cạnh.

Bạch Cẩm nhìn hồ nước, khóe mắt bất giác giật liên hồi. Nước trong hồ ẩn chứa kiếm khí cực kỳ đáng sợ, ngay cả bản thân mình cũng không thể chạm vào. Dưới Thánh Nhân, Kiếm đạo tôn Minh Hà đứng đầu.

Bạch Cẩm đặt giỏ trái cây lên bàn, chắp tay thi lễ chào hỏi: "Đệ tử bái kiến sư thúc!"

Minh Hà giáo chủ bình tĩnh cất lời: "Đến đây ngồi!"

Bạch Cẩm đi đến, tìm bừa một tảng đá ven hồ ngồi xuống. Hắn áy náy nói: "Từ sau Phong Thần, ta vẫn luôn bận việc của tam giới, phân chia trật tự tam giới, thiện đãi chúng sinh tam giới.

Nhưng lại ít quan tâm đến đồng môn thuở xưa. Ta vừa mới biết có một đồng môn ngày xưa lưu lạc dưới Hạ Giới, chiếm núi xưng vương, còn may mắn kết thông gia với giáo chủ.

Đây là việc vui, vốn dĩ nên tổ chức tiệc lớn để chiêu cáo tam giới. Nhưng bởi vì ta lơ là không biết nên hôm nay mới đến nhà bái phỏng, thật là xấu hổ."

Động tác mài kiếm của Minh Hà giáo chủ chợt dừng lại, hắn đặt trường kiếm sang bên cạnh rồi nói: "Ngươi cảm thấy hoa viên này thế nào?"

"Gió xuân say cùng hoa, dạy bướm ong bướm huyên náo.

Chắc hẳn người kiến tạo hoa viên này cũng có tấm lòng thiện lương tốt đẹp."

Minh Hà giáo chủ khẽ gật đầu, nở nụ cười hiếm hoi, chìm trong hồi ức: "Hoa viên này là La Sát xây khi còn nhỏ. Lúc ấy nàng vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, cứ quấn lấy ta đòi ta xây hoa viên này cho nàng. Nơi đây không có kỳ hoa dị chủng gì cả, tất cả hoa cỏ đều do La Sát đích thân sưu tầm."

Bạch Cẩm ngồi bên cạnh, giọng nói tràn đầy hâm mộ: "Hâm mộ sư thúc thật đấy, vì ngài có một nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy."

Nụ cười chợt cứng đờ, Minh Hà giáo chủ thở dài một hơi rồi thong thả cất lời: "Khi Phong Thần Chiến, thiên địa đại chiến, ta cấm túc nàng trong nhà để tránh nhập kiếp.

Sau khi lượng kiếp qua, nàng đến hồng hoang đại địa chơi, ta cũng không để ý, cứ tưởng mấy chục năm sau nàng sẽ trở về, ai dè nàng đi chuyến này lại không về nữa.

Khi ta ra ngoài tìm nàng, nàng dắt một con trâu vui vẻ giới thiệu với ta đây là phu quân nàng tìm được. Ngươi có biết tâm trạng của ta lúc ấy không?"

Trong đôi mắt bình tĩnh của Minh Hà giáo chủ lóe lên vẻ tức tối, thậm chí là phẫn nộ.

Bạch Cẩm gật đầu thương cảm: "Ta có thể hiểu tâm trạng này. Tuy ta không có nữ nhi nhưng có ba đồ đệ, ta đối xử với các nàng như nữ nhi của mình.

Nếu có một ngày đột nhiên Tinh Vệ dẫn một nam nhân đến trước mặt ta, nói rằng sau này muốn lìa xa ta, rúc vào lòng hắn, thì e là ta muốn giết người luôn.

Giống như mình vất vả trồng được một cây cải thảo tươi ngon mọng nước, che gió chắn mưa, nhổ cỏ bón phân cho nàng. Thế rồi đột nhiên có một ngày ta trở về, thấy cải thảo của mình đã bị một con heo ủi mất."

Minh Hà giáo chủ không kìm được nhìn sang Bạch Cẩm, gật đầu tán thành: "Không ngờ ngươi thật sự hiểu ta. Đúng thế, chính là cảm giác này. Lúc đó ta suýt chút nữa đã mất khống chế, đâm một nhát kiếm giết chết con trâu ngốc kia."

"Giáo chủ có thể nhịn được thì đúng là tốt tính, ta còn kém xa. Đệ tử bái phục!"

Minh Hà giáo chủ cảm thán: "Không nhịn không được!

Từ nhỏ hài tử La Sát này đã có lập trường, nàng kiên trì với sự lựa chọn của mình. Nếu ta thật sự lấy mạng con trâu ngốc kia thì nàng sẽ hận ta cả đời.

Nhưng ta có thể nhìn ra con trâu này không phải hạng tốt lành gì, cho nên lúc đó ta kiên quyết phản đối bọn hắn ở bên nhau. Kết quả cuối cùng là La Sát lựa chọn hắn, không trở về Huyết Hải nữa."

Bạch Cẩm bất giác liếc nhìn sát kiếm bên cạnh, Ngưu Ma Vương có thể sống đến bây giờ đúng là được Thiên Đạo ưu ái. Có điều ngoài mặt hắn lại cảm khái: "Đáng thương thay tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ!

Sư thúc, có đôi khi tình yêu không có đúng sai, liếc mắt là vạn năm, gặp mặt là cả đời. Tình yêu vốn bất chấp đạo lý, cũng không có lựa chọn đúng hay sai."

Minh Hà giáo chủ gật đầu nói: "Chắc vậy! Nhưng sự thật chứng minh ta đã đúng."

Trong mắt hắn lộ rõ sát ý: "Khi La Sát hoàn toàn cắt đứt tình cảm với Ngưu Ma Vương, ta nhất định phải phanh thây xé xác hắn."

Bạch Cẩm lập tức nói một cách kiên quyết: "Không cần phiền giáo chủ ra tay. Khi ta biết những việc Quỳ Ngưu đã làm, ta cũng tức run người. Chờ ta bẩm báo với sư tôn, sau đó sẽ áp giải hắn vào Tư Pháp Thần Điện chịu gia pháp của Tiệt Giáo, chưa được Thiết Phiến Công Chúa tha thứ thì tuyệt đối không được thả ra ngoài.

Minh Hà giáo chủ nhíu mày không vui: "Bạch Cẩm, ngươi còn muốn cứu hắn sao?"