Hồng Hoang Nữ Đế

Chương 6




Ở quận Nam Môn tại Tây Môn Thành, ngoài Nam Môn Phủ của quận chủ ra, còn có một thế lực khác mạnh mẽ không kém, có tên gọi Thanh Dao Các. Môn phái này là một thế lực vô cùng cổ lão, lâu nay vẫn luôn điệu thấp ẩn cư, không màng thế tục hồng trần, trong thành có xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không thèm để ý, môn hộ vẫn giữ nguyên trạng thái đóng kín, dù cho quận chủ đích thân đến gọi cửa cũng không mở.

Có lần, một vị quận chủ xa xưa từng nổi giận dẫn binh đến đánh Thanh Dao Các, nhưng cả đám vừa mới phá cửa đi vào thì đại môn lập tức hồi phục nguyên trạng, nhốt cả đoàn quân lại bên trong, sau đó thì vĩnh viễn không có ai đi ra nữa. Về sau, triều đình cũng có cho người tới điều tra, nhưng cuối cùng không ai làm gì được Thanh Dao Các nên đành ngậm ngùi chấp nhận.

Đứng trước đại môn Thanh Dao Các, Dạ Vô Song lộ ra nụ cười mỉm, duyên dáng không thiếu, mỹ lệ càng có thừa. Nàng đưa tay đẩy mở cánh cửa đôi khổng lồ, sau đó thong thả bước vào. Kim Trùng theo sát phía sau, dè dặt đi vào Thanh Dao Các, thật lòng mà nói, không gian yên tĩnh nơi này không rõ vì sao lại làm cho hắn phát sinh một cảm giác sợ hãi khó giải thích.

Đằng sau đại môn hùng vĩ kia là cảnh tượng lâu vũ nguy nga tráng lệ, tuy diện tích không rộng bằng các tông môn thượng phẩm khác, nhưng vẻ cổ kính cùng không gian trang nghiêm có thể khiến tâm hồn người ta sinh ra kính nể, như thể mình đang đứng ở nơi có sự hiện diện của bậc Thánh Vương, để tâm can không cưỡng lại nổi vọng động muốn quỳ xuống bái lễ.

Ở giữa nội viên Thanh Dao Các có một cái đài phun nước cổ lão, bám đầy rêu xanh, nhưng mà nước hồ vẫn giữ được sự trong vắt thánh khiết năm đó, tựa như một tấm tiên kính nằm giữa đất trời, phản chiếu dung mạo oai phong bễ nghễ của thương thiên.

Dạ Vô Song tiến đến bên đài phun nước, mỉm cười khẽ nói:

- Thấy ta về mà làm lơ sao?

Từ dưới mặt nước vọng về một tiếng hừ lạnh, sau đó phát ra một giọng nói:

- Ác bà mụ, ngươi còn về đây làm gì, đi Hỗn Độn Giới mà nhảy xuống Hỗn Độn Giang đi.

Đây là giọng nói của một nữ tử, âm thanh cực kỳ thánh thót duyên dáng, nhưng lời nói lại vô cùng độc ác, không chừa chút mặt mũi nào cho Vô Song. Nhưng mà Vô Song cũng không có nổi giận, chỉ nhàn nhã đáp:

- Hương Hương, ta về chơi với nàng đây, không nên phũ phàng như vậy.

Giọng nói dưới nước gắt gao trả lời:

- Chơi? Chơi ở trong miệng ngươi thật ra là cái tà thuật kia chứ gì? Lần trước ta bị ngươi “chơi” đến không còn chút tôn nghiêm nào, ngươi nói ta có nên phũ phàng hay không?

Dạ Vô Song che miệng khẽ cười:

- Hì hì… Lần đó ta chỉ mang phép thuật thử lên trên người muội một chút thôi a, không ngờ muội lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, đến ta cũng không tin nổi vào mắt mình.

Vô Song vừa nói dứt câu, từ dưới nước có một cái bóng màu trắng bay lên, đưa tay bóp vào cổ nàng, muốn đem đầu nàng hái xuống tại chỗ. Nhưng mà Dạ Vô Song là loại nhân vật nào? Sẽ dễ dàng bị thu thập vậy sao? Không thể nào. Bằng chứng là hiện tại nàng vẫn nhàn nhã đứng đó cười cười, mặc cho bàn tay kia bóp siết cần cổ xinh xắn trắng ngần của nàng.

Người kia siết mãi mà siết không chết Dạ Vô Song, tức tối nói:

- Ác bà mụ, không lẽ ngươi đột phá Tạo Hóa cảnh rồi?

Bạch ảnh lộ ra chân thân, không ngờ lại là một mỹ phụ thiên kiều bá mị, phong vận trưởng thành cực kỳ quyến rũ, đường cong nhấp nhô chập chùng, một đôi mị nhãn kia có thể hút cạn hồn nam nhân cửu giới. Nhưng mà hiện tại nàng đang trợn trừng mắt lên mà ai oán nhìn Dạ Vô Song, bộ dạng xem ra là có chuyện xích mích rất khó giải. Dù vậy nhưng nhan sắc của nàng vẫn không suy giảm chút nào, thậm chí còn mập mờ lộ ra chút gì đó nũng nịu hờn dỗi, làm cho người ta say đắm.

Dạ Vô Song dùng tay gỡ ngọc thủ của mỹ phụ ra, khẽ đưa môi ngọc hôn lên mu bàn tay nàng, khiến cho mỹ phụ toàn thân chấn động một cái, hai gò má ửng hồng, ánh mắt có chút mê ly. Dạ Vô Song hôn xong, dùng tay còn lại vuốt ve ngọc thủ thon thả xinh xắn, nhỏ nhẹ nói:

- Qua bao nhiêu năm ngươi vẫn không chịu sửa đổi tâm tính, vẫn một mực lỳ lợm như vậy.

Mỹ phụ cắn hàm răng thật chặt, trên mặt bảo trì vẻ bướng bỉnh, đáp:

- Thì liên quan gì tới ác bà mụ nhà ngươi? Ở đây ta không nghênh tiếp ngươi, ngươi mau mau biến đi chỗ khác. Loại người như ngươi, Thanh Dao Các ta không tiếp ——.

Mỹ phụ còn chưa nói hết câu thì đã bị Dạ Vô Song kéo lại ôm vào lòng, khuôn mặt yêu kiều lọt vào giữa khe ngực thơm tho hùng vĩ của Dạ Vô Song, trên lưng còn được ngọc thủ của Dạ Vô Song trìu mến vuốt ve, khiến cho mỹ phụ cảm thấy lâng lâng trên mây, dường như được trở về những năm tháng hạnh phúc xa xưa kia, trong bất giác khẽ gọi:

- Vô Song tỷ tỷ…

Dạ Vô Song khẽ cười, gật đầu:

- Ừm, ta về đón nàng đi.

Thân thể mỹ phụ khẽ run lên một cái, đẩy Dạ Vô Song ra, đau khổ nói gượng:

- Ai sẽ đi với ngươi? Ngươi mau biến cho khuất mắt ta, cái mặt xấu xí của ngươi làm ta buồn nôn! Mùi hôi tanh trên người ngươi sắp làm ta bệnh chết rồi đây!

Dạ Vô Song thở nhẹ ra một hơi, vươn tay tóm lấy eo thon nhỏ xinh của mỹ phụ, sau đó xách nàng lên, ý niệm vừa động đã thuấn di vào trong một căn phòng rộng rãi ngăn nắp bên trong Thanh Dao Các. Nàng đè mỹ phụ xuống giường, phong bế huyệt đạo không cho mỹ phụ vùng vẫy, rồi chậm rãi cởi y phục mỹ phụ ra.

- Xú nữ nhân, ác bà mụ, ngươi muốn làm gì bổn tọa!

Dạ Vô Song mặc kệ mỹ phụ la lối om sòm, vừa cởi áo ngoài của nàng ra xong, liền cúi xuống dùng môi khóa miệng nàng lại, nụ hôn tuy gấp gáp nhưng không thiếu sự nồng cháy để lại vô số tiếng môi lưỡi mềm mại ướt át mút lấy nhau.

Mỹ phụ bị hôn đến thần hồn đều điên đảo cả rồi, đôi ngọc nhãn yêu mị bấy giờ càng trở nên mê người, lại còn tăng thêm một tầng xuân sắc, long lanh quyến rũ, càng không thiếu dụ hoặc. Mỹ phụ say mê đáp lại Dạ Vô Song hôn thắm thiết, toàn thân không chống cự nổi nữa mà mềm oặt đi, mặc cho lưỡi thơm của Dạ Vô Song xâm lược miệng nhỏ của nàng, quần cho lưỡi của nàng mệt nhừ.

Dạ Vô Song vừa hôn vừa nhanh tay tuột áo yếm của mỹ phụ xuống, để lộ ra một đôi ngọc phong cao ngất ngây, có thể ngạo thị thiên địa, đánh vỡ tâm cảnh ức vạn nam nhân. Chóp đỉnh phấn hồng xinh xắn không biết từ bao giờ đã dựng thẳng lên, phong thái cực kỳ dâm mị.

Mỹ phụ bị Dạ Vô Song hôn đến thần phục xong, yếu ớt nói:

- Vô Song tỷ tỷ, ta phải phá phách tới mức nào thì tỷ mới chịu ghét bỏ, trừng phạt ta?

Vô Song nâng nàng lên, ngồi trên giường ôm lấy nàng, lắc đầu đáp:

- Nàng biết ta ghét bỏ nàng không được, cũng không thể xuống tay phạt nàng, chuyện năm đó không phải lỗi của một mình nàng, nhưng nàng nhất quyết không muốn nhận sự tha thứ của ta. Nay ta lại đến, nếu nàng vẫn còn bướng bỉnh, không chịu đối mặt tâm ma, thì ta cũng không còn lời gì để khuyên nhủ nữa, chỉ có thể tiếp tục từ phía xa che chở cho nàng thôi, Hương Hương.

Vừa nghe hết câu, hai hàng nước mắt lập tức lăn dài trên má Hương Hương, nàng sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy:

- Vô Song tỷ tỷ, là ta sai, ta biết lỗi rồi, ta van tỷ, đừng mặc kệ ta mà! Tỷ nói gì ta cũng sẽ nghe lời, tỷ muốn thi triển sắc dục chi thuật lên người ta bao nhiêu đêm ta cũng chịu, ta chỉ cầu xin tỷ đừng bỏ mặc Hương Hương a!

Trong lúc nói, Hương Hương đã bắt đầu khóc lên, bộ dáng cực kỳ không tương xứng với phong vận thành thục trưởng thành của nàng, quả thật là một cảnh tượng kỳ lạ, một mỹ phụ như vậy lại sợ hãi khóc nhè như một tiểu cô nương, đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Có điều, không phải đối với ai Hương Hương cũng có thể bày ra chân tình yếu đuối thành thật như vậy. Lai lịch của nàng kinh thiên, năm xưa ngay cả các đời hoàng đế cũng ớn lạnh nàng, mà nàng cũng từng thật là bá đạo, trực tiếp thu một tên hoàng đế về ở rể nhà nàng, sau đó sinh hạ một tiểu nhi tử tuyệt thế vô song. Có điều đây hết thảy chỉ là vì tông môn, vì gia tộc, vì một thế kia thiên hạ tranh hùng. Chân tâm của nàng, tự cổ chí kim, có lẽ chỉ có mỗi Dạ Vô Song hiểu rõ.

Dạ Vô Song không khỏi nổi lên thương tiếc nồng đậm, vội an ủi Hương Hương:

- Được rồi được rồi, đừng khóc nhè nữa, ta ở lại chơi với nàng, chịu không?

Hương Hương càng la lớn hơn:

- Không! Những lần trước tỷ đều nói vậy, cuối cùng vẫn mỗi lần đi chính là mất biệt vạn năm, còn ta thì bị tỷ vây ở trong cái đài kia, muốn đi tìm tỷ cũng không được, chính là sống không bằng chết! Một thế cuối cùng này, hoặc là tỷ mang ta theo, hoặc là tỷ liền giết ta đi!

Dạ Vô Song áy náy đến sắp nổ tung, ôm Hương Hương vào lòng, giải hết huyệt đạo cho nàng, ôn nhu nói ra:

- Ừm, là ta không tốt, là ta bạc đãi nàng vạn năm, nhưng hiện tại ta đã thành tựu cảnh giới cao siêu, thời gian của ta rất dư dả, không cần phải vội vội vàng vàng nữa…

Hương Hương vừa được giải khai điểm huyệt, lập tức đè Vô Song xuống, lột áo nàng ra, sau đó cúi người xuống hôn lấy hôn để đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Dạ Vô Song, hai đôi nhũ phong sung mãn trắng nõn đè lên nhau, mùi thơm thân thể nữ nhân trưởng thành cũng hòa quyện trong không trung, tạo thành một cỗ xuân khí tiêu hồn, hai tấm ngọc thể cọ xát, quấn quít lấy nhau trên giường, tạo nên cảnh tượng mỹ lệ lạ thường.

Dần dần, tiếng rên thở ư ư a a bắt đầu trở nên rõ nét, hai mỹ nữ đã lột sạch đồ của đối phương xuống, chỉ chừa lại hai tấm nữ thân trần trụi, trắng trẻo nhẵn nhụi như bảo ngọc vạn năm, hai mái tóc đen dài như thác đổ hòa vào nhau, mùi thơm như hoa cũng đã trộn lẫn vào không khí.

Dạ Vô Song trở mình lăn qua, lại đè Hương Hương xuống giường, vừa chậm rãi hôn vừa luồng tay vào giữa cặp đùi săn chắc của nàng, mấy ngón tay vừa khẽ động, một cảm giác trơn nhầy, ướt át liền rơi lên trên đầu ngón tay nàng. Cùng thời điểm đó, Hương Hương thở hắt ra một hơi thật yểu điệu, nhắm mắt dâng hiến thân thể cho Dạ Vô Song, đã thật lâu rồi nàng không có được cùng mỹ nữ tình nhân ân ái mây mưa.