[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 48




Lúc này Đế Khốc và Thường Nghi tế khởi thánh khí thuộc về nhân tộc, đó là lúc bắt đầu của nhân loại, học đủ loại bản lĩnh sinh tồn, luyện từ công đức thiên đạo cảm ứng đánh xuống – có thể thông qua chui vào gỗ tạo ra lửa ngô đồng và một thạch phủ (búa đá)không thể coi là sắt bén.

Ngô đồng nhóm lửa, thạch phủ lập nhà.

Thánh khí hiện ra quang mang hoàng sắc bảo vệ nhân tộc, tập hợp huyết mạch của nhân tộc tụ lại cùng một chỗ, có thể nói đây là thời khắc mà đêm đen phải bỏ chạy, nhường nơi cho ánh sáng ấp ám này gần như là ngọn nguồn hy vọng của tất cả sinh linh nhân tộc, tất cả nhanh chóng chạy khỏi quân đội vu tộc, tại bộ lạc kia, nơi ba vị hộ pháp toàn thân đẫm máu, các bức họa của thánh nhân bốc cháy, khuôn mặt trên các bức họa hiện lên sự thương xót lại không mang đến trợ giúp gì, dù là uy áp.

Có nhân tộc cầu nguyện với bầu trời, trong miệng họ nhớ kỹ Nữ Oa nương nương, nhớ kỹ Thánh Mẫu nương nương, nhớ mẫu thân của họ, vị đã sáng tạo ra loài người, nhưng không trung vẫn cứ một màu đen tối, không một chút tia sáng cứu giúp họ.

Bọn họ chỉ còn cách tự cứu.

Vu tộc dùng cách nghiền áp quyết đấu với nhân tộc, nhưng mới chỉ được ngàn năm, cho dù người có tư chất tốt nhất nhân tộc, như Đế Khốc và Thường Nghi có được công pháp của Thường Hi và Đế Tuấn, chỉ đạt được tu vi Kim Tiên mà thôi, mà thứ bọn họ đối mặt, đến cả yêu tộc cũng đánh không dễ dàng – vu tộc.

Đối mặt vu tộc cường đại lại tàn bạo, nhân tộc chỉ còn cách lui về phía sau.

Những người thuộc hàng tinh anh của nhân tộc đã chết trên lối mòn sau bước chạy của con dân nhân tộc, cho dù phút cuối cùng trước khi chết, họ vẫn dùng cả thân thể ngăn cản đôi chân vu tộc, nhân loại giảm đi từng chút từng chút, phần lớn còn lại là những đứa trẻ, vẻ mặt của chúng đã chết lặng, cái chết của phụ mẫu chỉ trong thời gian ngắn ngủi khiến thế giới quan của chúng sụp đổ thành những mảnh vụn, trong ý thức của chúng nó, chỉ còn lại ngọn lửa rực cháy ùn ùn kéo tới, màu đen của quân đội vu tộc… Và vũ khí ghim chặt vào cơ thể cha mẹ chúng.

Đó là ác mộng của chúng nó.

Nhưng cái ác mộng này cứ liên tục diễn ra không chịu tỉnh dậy, phụ thân của Thứ Vu đã chết, phụ thân của Lâu Y đã chết, phụ thân của Di Nhĩ đã chết, ngay cả phụ thân của Thương Thuật — Thương Hiệt, cái người sáng tạo ra văn tự cho nhân tộc, truyền thừa văn minh nhân tộc, cũng mang theo khảm đao và quy xác, đồng quy vu tận với quân đội vu tộc.

Ban đầu trong đám người còn có tiếng khóc, nhưng đến bây giờ, hốc mắt họ vẫn ướt át như trước, nhưng đã không một ai khóc nữa, nét mặt vẫn chết lặng, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn kiên định, trận đại kiếp này kéo nhân tộc ra khỏi sự nhàn hạ, dùng máu và lửa, đúc lại linh hồn họ.

Người chết an bình, người sống hà tất níu kéo.

Nhân tộc đã mất một phần ba.

Nhân tộc có trăm vạn, trốn thoát được hai mươi vạn, mà hai mươi vạn này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lần lượt chết đi, sốt sót chỉ còn mười ba mười bốn vạn.

Thánh khí của nhân tộc vẫn tỏa ra quang mang hoàng sắc, để bảo vệ những người nó bao phủ khỏi tấn công của vu tộc, nhưng vầng hào quang này lại dần dần ảm đạm xuống, cuối cùng, nó như một ngọn đèn dầu chập chờn trong đêm tối.

Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của nhân tộc, bọn họ không biết mình chạy được bao xa, Đế Khốc ôm hài đồng trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có sợ không?”

“Không sợ!” Hài tử vừa bi bô tập nói trả lời rõ ràng: “Ta không sợ!”

“Không sợ thì tốt, đây mới chính là đứa nhỏ của nhân tộc ta! Huyết mạch của nhân tộc ta!”

Đế Khốc cười to, nói, đưa thánh khí và hài đồng giao cho nhân tộc thế hệ sau, nói với Thường Nghi: “Ta đi trước một bước, dư mạch nhân tộc, giao lại cho ngươi.”

Thường Nghi gật đầu, đôi mắt rưng rưng, lại không nói điều gì, mà tiếp tục kiên định chạy trốn về nơi không biết tên kia, họ không biết có thể chạy thoát được không, nhưng họ còn hy vọng.

Trong khi Đế Khốc và Thường Nghi tốn nhiệt huyết vì nhân tộc, trong Thái Thanh Cung, Huyền Đô quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.”

Trong Ngọc Thanh Cung, Thái Ất quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.”

Trong Thượng Thanh Cung, Đa Bảo quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.”

Trong Oa Hoàng Cung, Huyền Nữ quỳ lạy: “Thỉnh Thánh nhân cho ta về tộc.”

Trong Phục Hy điện, Phục Hy quỳ lạy: “Thỉnh sư tôn cho ta về tộc.”

Vài vị Thánh nhân và Phục Hy nhìn đệ tử quỳ dưới thềm, thở dài, chỉ nói “Được”, liền phẩy y tụ (ống tay áo), chờ cho bọn họ mở mắt lại, đã tới bên cạnh nhân tộc.

Đế Khốc lúc này đã không trụ nổi, vết thương trên người  nhiều vô số kể, mà vu tộc trước mặt lại vô cùng tận, thân thể sớm rách nát bất kham, đầu óc mơ màng muốn rơi vào giấc mộng, cho dù vết thương đau đến mất cảm giác, nhưng hắn tuyệt đối không thể ngủ.

Phía sau hắn, là tộc nhân.

Trên lưng lại chịu một kích, công kích này vô tình đè lên vết thương cũ, vết thương muốn lành ngay lập tức vỡ ra, máu tươi chảu ra lần thứ hai, trước mắt Đế Khốc chốc chốc tối sầm, dùng khí lực sót lại ném bay vũ khí trong tay, rồi ngã xuống.

Sẽ chết sao…..

Nhưng, tại lúc hắn nghĩ bản thân sẽ trúng một đao, thân vẫn, thì trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện khe hở, khác khe hở màu đen của vu tộc, nó như quang mang của linh bảo.

“Thái Thanh Cung Huyền Đô tiến tương trợ!”

“Ngọc Thanh Cung Thái Ất tiến tương trợ!”

“Thượng Thanh Cung Đa Bảo tiến tương trợ!”

“Oa Hoàng Cung Huyền Nữ tiến tương trợ!”

“Phục Hy điện Phục Hy tiến đến tương trợ!”

Sau khi năm âm thanh lần lượt vang lên, Đế Khốc bị vây vòng lại, sáu người trong đại quân vu tộc như nguồn sáng, nhưng ánh hào quang ấy lại rất ấm áp, khiến cả người Đế Khốc được sưởi ấm.

“Đằng trước… Còn một đại đội….” Miệng Đế Khốc bị nhét thuốc trị thương “Nhanh… Nhanh đi… Tìm họ… Dư mạch… Nhân tộc….”

Ánh mắt năm người ngưng lại, ngay lập tức mang Đế Khốc đang trọng thương sắp chết, đuổi tới phía trước, ngay khi đuổi tới nơi, nhóm người Thường Nghi đã bị chặn, gặp vu tộc vây công.

“Chúng ta tiến tương trợ!”

Có năm người gia nhập khiến sĩ khí nhân tộc tăng lên, nhưng cũng chỉ là sĩ khí mà thôi, dưới cuộc truy đuổi không bỏ của vu tộc, một chút ưu thế rất nhanh bị đánh bay, bảy người lại tiến vào khổ chiến.

Đúng lúc này, đằng trước bỗng hiện ra một tòa kiến trúc.

Tường đỏ ngói trắng cỏ xanh mọc trên lối mòn, ba chữ “Ngũ Trang Quan”, có hai tiểu đạo đồng thủ trái phải.

Cầu cứu hay không? Đây là vấn đề trong lòng tất cả mọi người.

Nhưng khi Thanh Phong Minh Nguyệt nhìn tất cả mọi người, cũng sửng sốt, do dự…. “Đại lão gia, Nhị lão gia?”

Người họ kêu, đang đứng sau Đế Khốc, Thường Nghi, là nhân tộc giống như Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân, ngay sau khi Thanh Phong, Minh Nguyệt gọi ra, liền phát hiện hai người nọ không phải là Đại lão gia, Nhị lão gia họ nghĩ tới, sắc mặt hơi quẫn bách, nhưng lại hoài nghi, nếu không Đại lão gia, Nhị lão gia tại sao giống y nhau vậy, chẳng lẽ là hài tử của Đại lão gia, Nhị lão gia?

Không nói tới Thanh Phong Minh Nguyệt bắt đầu não động, đại môn Ngũ Trang Quan bỗng dưng mở ra, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử đi ra từ bên trong.

“Sự tình khẩn cấp, thỉnh tất cả đi vào tạm lánh.”

Nhân tộc nối đuôi nhau đi vào, vốn tưởng rằng nhiều người như thế thì sân trang này không thể chứa nổi, nhưng không nghĩ rằng nó lại khác xa bên ngoài, thoạt nhìn thì nhỏ, lại chứa đủ nhân tộc.

Trong khi nhân tộc tạm thời an toàn, lúc này Thường Hi và Đế Tuấn đã điều binh, binh chia hai đường, một được Thái Nhất, Bạch Trạch dẫn dắt đi về đại bản doanh vu tộc, một tới nơi vu tộc đang tàn sát nhân tộc.

Thường Hi và Đế Tuấn chạy trước một bước, tin cầu cứu của Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tuyên làm cả hai giật mình, gần như lấy tốc độ nhanh nhất lao tới đại bản doanh nhân tộc, nhưng vẫn chậm một bước.

Đến khi nhìn thấy cơ thể Thanh Long bị lợi kích vu tộc bổ thành hai vắt ngang trên người Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước, Thường Hi chỉ kịp quát một tiếng “Không”, đã bị máu tươi của Thanh Long vẩy toàn thân.

Cậu còn nhớ rõ khi Thanh Long còn là một Tiểu Tiểu Long, khi nhóc vẫn hay bất hòa với Đế Tuấn, luôn lấy bản thân điều hoà, cậu còn nhớ rõ lúc Thanh Long biến hóa, bản thân đặt cho nhóc cái tên Mạnh Chương, nhìn bộ dạng vô cùng cao hứng của nhóc, chính mình còn nhớ rõ khi Kim Sí Đại Bằng, Khổng Tước lần lượt xuất thế, tuy hai thằng bé vẫn hay muốn ăn Thanh Long, nhưng Thanh Long vẫn rộng lượng chơi với tụi nó….

Bây giờ, Thanh Long chết…..

Thường Hi như thấy tâm cũng theo thân thể Thanh Long chém thành hai.

Linh lực vô hạn của bỗng dưng bạo phát, ngoại trừ vu tộc đang đuổi theo hướng nhân tộc thì tất cả đều bị giết bởi băng giá cực lạnh, ngay cả ngọn lửa đang đốt cháy tức khắc bị đóng băng vĩnh viễn, chỉ có các anh linh nhân tộc vui mừng trong khí tức thuần âm này đây, sương mù màu đen vặn vẹo bay lên, đem nơi này thành địa ngục trần gian.

Thường Hi đặt thân thể Thanh Long vào tu di châu, những vật được giữ trong này không sợ bị mục nát, nguyên thần của Thanh Long chỉ còn lại một đoàn nhỏ, Thường Hi che chở thật cẩn thận, đặt trong giả tiên săn sóc ân cần, đây là linh bảo có linh khí hệ mộc cực mạnh, hẳn có thể bảo hộ Thanh Long một phần.

Còn bên Đế Tuấn, đang địch lại sáu Tổ Vu, có thái dương vô tận chân lực thêm vào, hiện tại có thể nói Đế Tuấn không có địch thủ, ngay cả Tổ Vu, nếu không phải sáu người cùng lên, sợ đã bị chém như thái rau, ngay khi đó, Thường Hi cũng nhảy vào xuất thủ, sáu Tổ Vu nhìn ánh mắt của Thường Hi và Đế Tuấn một trận hoảng sợ, không nghĩ tới qua mấy trăm năm, hai người kia đã mạnh tới mức độ này.

“Đi!” Chúc Dung quyết định thật nhanh, sáu Tổ Vu xoay người, may có sự dẫn dắt của Tổ Vu Ngô Phong thuộc hệ gió, đám vu thoát thân rất nhanh.

Không thể địch với Thường Hi và Đế Tuấn, không có chân thân của Bàn Cổ từ Đô Thiên Thần Sát không thể chiến một trận!

Thường Hi nhìn thân ảnh rời đi của sáu Tổ Vu, cừu hận trong lòng cuối cùng cũng tràn ra.

Vu tộc! Vu tộc!!

Theo sau phương hướng vu tộc truy nhân tộc, quân đội yêu tộc đang đánh chiến với vu tộc, chỉ hy vọng nhân tộc chờ được tới khi họ đến.

Nhưng bọn họ không chú ý tới, những anh linh sau khi nhân tộc chết đi, hiện tại đang đi theo họ, nồng đậm huyết sắc và hắc vụ, cuốn thành một dòng nước lũ, chảy theo sau Thường Hi, giống như lá cờ nhuộm máu.