Từ mấy ngàn người lúc ban đầu tới thời điểm hiện tại, nhân tộc đã phát triển đến mấy vạn người.
Đây là một con số mà không một chủng tộc nào có thể bì kịp, ban đầu yêu tộc có ba mươi vạn yêu, phát triển tới hiện tại, bất quá được hơn tám mươi vạn yêu.
Nhưng yêu tộc và vu tộc đã trải qua gần hơn vạn năm.
Hơn vạn năm qua, tân sinh nhi ở yêu tộc chỉ có ba vạn, vu tộc lợi hại hơn một tí, mấy chục vạn.
Đã vậy tỉ lệ giữa các con số nếu nói sinh dục của yêu tộc là 1, vậy vu tộc là 10, còn nhân tộc…. 100.
Đây là một con số đủ để khi ai đó nhìn vào cũng phát hoảng, nhưng lúc này, ngoại trừ Thường Hi có được cơ sở giáo dục ở hiện đại, thành tích về khoa học tự nhiên không tồi ra, chỉ có Lục Áp mới hiểu, tiềm lực của nhân tộc đáng sợ như thế nào.
Trong cuộc đời của một cặp Yêu, mấy ngàn năm có lẽ chỉ có một đứa con, nhưng là một cặp nhân tộc trong một trăm năm, lại có thể không dưới ba đứa, lợi hại hơn thì được tám… Thậm chí nhiều hơn.
Cái đáng sợ của nhân tộc không chỉ dừng lại ở việc sinh sản, tuy họ không có tu vi, nhưng nhân tộc trời sinh trăm mạch thông suốt, ấu kì ngắn ngủi chỉ có ba năm, sau ba năm, bọn họ có thể vận dụng khả năng học tập thiên bẩm, tu luyện, thuật pháp, sinh tồn, đi săn vân vân… bất quá chỉ tu luyện vài thập niên, liền bằng yêu tộc tích lũy mấy trăm năm.
Còn yêu tộc?
Ấu nhi của yêu tộc khi sinh ra cũng phải mất mấy trăm năm mới có thể biến hóa, tư chất càng cao, yêu cầu biến hóa cũng càng cao, mà khoảng cách bọn họ có được tâm trí đủ tư cách, cần ít nhân mấy chục đến trăm năm, nếu trúng tên đặc biệt ngốc, như ngưu yêu chẳng hạn, mấy trăm năm cũng không nhất định đủ để bọn họ thông minh một ít.
Chênh lệch đối lập như vậy, không trách được nhân tộc sau này sẽ trở thành vai chính trong thiên địa…. Thiên đạo, khó tránh khỏi quá mức yêu quý nhân tộc.
Nếu không có Thường Hi và Lục Áp coi trọng, có lẽ Đế Tuấn nhìn phần tư liệu cũng không để ý bao nhiêu, trăm năm nhân tộc đối với vu yêu, bất quá chỉ là phù du mà thôi, hướng sinh tịch tử (sáng sinh chiều chết), quá ngắn ngủi để yêu tộc nổi lên tâm cảnh giác.
Nhưng bây giờ lại có sự coi trong của Thường Hi và Lục Áp, khi Đế Tuấn nhìn phần tư liệu này… không khỏi cả kinh.
Ngay khắc này Đế Tuấn thanh tỉnh lại sát tâm, một chủng tộc như vậy, nếu không nghĩ biên pháp ngăn nhặn, vậy chỉ còn cách diệt sạch, giờ khắc này hắn nghĩ tới Lục Vu Kiếm, nếu lấy máu huyết hồn phách của nhân tộc đi giết vu tộc, chẳng phải nhất tiễn song điêu?
Nhưng lập tức hắn tỉnh táo, Lục Áp thỉnh cầu, Thường Hi lo lắng, nhân tộc được tạo ra từ Thánh nhân Nữ Oa, ba vị thánh nhân lập giáo vì nhân tộc, toàn bộ mọi người thành Thánh nhờ vào nhân quả của nhân tộc, cả phương Tây giáo cũng có liên hệ, thậm chí cơ hội thành Thánh của Thường Hi cũng ở trên những người này…
Đế Tuấn hít sâu, áp chế ý niệm đang rục rịch trong đầu.
Mà nhân tộc, nháy mắt liền tới.
Lúc này là chạng vạng, nắng chiều rực lửa dừng trên những ngọn núi xa xa, trong bộ lạc nho nhỏ tràn ngập hương vị rộn ràng vui mừng, lửa trại bốc cháy ở trung tâm bộ lạc, ánh lửa hắt lên khuôn mặt của những hài đồng, ánh lên màu đỏ rực nóng của lửa, con mồi to lớn nằm xen kẽ nướng trên lửa, từng giọt từng giọt mỡ óng ánh sắc vàng rơi xuống, đi vào trong ngọn lửa, phát ra tiếng vang lách tách, các nữ nhân thì dùng sữa tươi đút cho hài tử, để các nhóc không phát ra tiếng gào khóc, mà bên kia, những chiếc lá cây đang bọc lấy các loại dã quả không cùng màu sắc, phân phát vào tay mọi người.
Tiệc tối chính thức bắt đầu.
Đầu tiên tất cả mọi người quỳ lạy thiên địa, cảm tạ vì đã ban thức ăn cho họ, tiếp theo cắt xuống phần ngon nhất của con mồi, đặt cùng với dã quả trước những bức họa, trong tranh này lại có vài người cả hai rất quen thuộc…. Nữ Oa, Tam Thanh, Lục Áp, mà điều khiến Đế Tuấn kinh hãi là, trên những bức họa kia còn có những yêu giống như Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước.
Nhân tộc xưng các bức họa kia là hộ pháp.
Sau khi bày thức ăn, cầu nguyện xong, bọn họ mới cởi xuống vẻ mặt trang nghiêm, cùng đi vào đám người đang vui vẻ, vừa múa vừa hát, các cô nương trẻ tuổi cùng các chàng trai nổi bật bên đám lửa, sau khi liếc mắt đưa tình liền cùng hẹn ước đi vào rừng.
….Người nguyên thủy chính là cởi mở như vậy!
Thường Hi lúng túng thu lại ánh mắt, nhìn về trung tâm của đám người, nơi đang có vài người vô cùng quen thuộc đang đứng.
Có một người khuông mặt tương tự Thường Hi, trong tay còn ôm một con thỏ, mà người còn lại, rất giống Đế Tuấn.
Lúc này Đế Tuấn cũng nhìn người kia không chuyển mắt.
“Đó là nhóm nhân loại Nữ Oa tạo ra đầu tiên, theo tướng mạo của chúng ta mà tạo ra, ngoài ra, còn có Tam Thanh, bản thân Nữ Oa, Phục Hy, Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử không một ai chạy thoát.”
Mà những người kia, giống Nữ Oa thì bị nàng đem vào Oa Hoàng Cung, ban thưởng danh Huyền Nữ, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử chưa từng xuất hiện, cùng người có khuôn mặt tương tự Lão Tử bị đưa đến Thanh Cung, ban thưởng tên Kế Đồ, thu làm đệ tử, người giống Nguyên Thủy ban thưởng tên Thái Ất, cũng bị thu làm đồ đệ, mà người giống Thông Thiên cũng bị hắn dẫn trở về.
Nhân loại giống Phục Hy thì cùng sinh hoạt trong bộ tộc của nhân loại, có Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước chiếu cố, sinh hoạt rất tốt, hơn nữa do là nhóm nhân loại đầu tiên, tư chất của những người này đều là tốt nhất.
Cho nên hiện tại, người có tu vi cao nhất cũng đã đạt huyền tiên.
Đế Tuấn nhìn tộc tràn trề sinh cơ này, đi đến trước mặt người rất giống mình: “Ngươi tên là gì?”
Cho dù thấy một người vô cùng giống mình, nhưng thần sắc người nọ cũng cực kỳ bình tĩnh: “Ngô danh Toại Nhân Thị.”
Mà Thường Hi cũng đi đến trước mặt người cùng khuôn mặt, vừa vặn nghe người này trả lờ: “Ngô danh Hữu Sào Thị.”
Thường Hi có chút hoảng hốt… Toại Nhân Thị, Hữu Sào Thị… Hóa ra, đây là tổ tiên của nhân tộc sao?
Nhưng cậu rất nhanh phục hồi lại tinh thần, vừa lúc nghe Đế Tuấn nói: “Ngô danh Đế Tuấn, Hoàng của yêu tộc, ngươi có nguyện cùng ta ở trên thiên đình.”
Có Nữ Oa,Tam Thanh làm tiền lệ, Thường Hi vốn tưởng rằng gặp được cường giả như Đế Tuấn, Toại Nhân Thị hẳn là thật vui vẻ đi theo, dù sao bọ họ cũng đã ở đỉnh Chuẩn Thánh, nhưng Toại Nhân Thị kiên định lắc đầu: “Ngô làm thủ lĩnh nhân tộc, lúc này lấy tộc đàn làm trọng, bái tạ Yêu Hoàng bệ hạ.”
Lúc này Hữu Sào Thị cũng chạy tới bên cạnh Toại Nhân Thị, nhìn Đế Tuấn và Thường Hi tràn đầy kiên định.
Có lẽ, y cũng đoán được ý tưởng của Thường Hi.
Thường Hi cùng Đế Tuấn nhìn nhau, bọn họ chậm chân hơn người khác một trăm năm, trước mắt Toại Nhân Thị và Hữu Sào Thị đã làm thủ lĩnh của nhân tộc, cảm tình cùng nhân tộc thâm hậu, tuy cả hai có tướng mạo rất giống bọn họ, nhưng Thường Hi và Đế Tuấn không nghĩ muốn bức bách cả hai.
Dưa hái xanh không ngọt.
“Nếu như thế,” Đế Tuấn nói tiếp: “Ngô ban thưởng ngươi danh Đế Khốc.”
“Ngô ban thưởng ngươi danh Thường Nghi.”
Trong đầu Toại Nhân thị và Hữu Sào thị đồng thời hiện lên hai bộ công pháp, một thuần dương, một thuần âm, phù hợp thuộc tính của cả hai.
Thường Hi nhìn con thỏ trong ngực Hữu Sào thị, mỉm cười.
“Ngươi cùng ta có duyên, vẫn nên đi theo ta đi.”
Con thỏ kia cũng có linh tính, nhảy khỏi ôm ấp của Hữu Sào thị, lạy ba lạy với các tộc nhân, rồi đi theo sau Thường Hi, trở lại Thái Âm tinh cùng hai người.
—————
Đế Khốc: một trong ngũ đế.
Thường Nghi: Là thê tử của Đế Khốc, mẹ Đế Chí.
Có tên khác là Thường Hi, người chưởng quản ánh trăng trong truyền thuyết thần thoại dân tộc Hán, vợ Đế Tuấn. Sau khi Đế Tuấn thành Hoàng Đế, trở thành đại thần chưởng quản lịch pháp, là Nguyệt Thần, tương ứng với Hi Hòa – Nhật Thần.