PHẦN 2: EM À, ANH ĐÃ BỊ EM CẮM SỪNG
Tôi đắm chìm trong tình yêu em dành cho, rồi một ngày tôi bỗng nhiên phát hiện ra mình đã bị cắm sừng.
Anh đã mang đến cho tôi sự nhục nhã không gì bằng, nét mặt lạnh nhạt vô tình vẫn còn rõ mồn một, để mỗi lần hồi hới lại tôi thấy lạnh hết sống lưng. Tôi bị người tình đuổi ra khỏi phòng. Trong khi ngất lịm trên con đường lạnh giá đó, tôi đột nhiên hướng về phía mặt trời rực rỡ ở Tây Tạng, có ai ngóng chờ trên bầu trời đằng kia, Thiên Đường màu xanh nhạt...
Khi tôi cố mở mắt lần nữa để nhìn xung quanh thì phát hiện mọi thứ rất ấm áp và quen thuộc. Tôi dần thấy khuôn mặt mẹ và thím Trương lo lắng đang rõ dần lên, thì ra tôi đã ở trong nhà rồi. Mẹ thấy tôi tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, rồi xót xa h ỏi tôi có còn thấy đau ở đâu không, tôi lắc đầu. Sau đó mẹ vội vàng sai thím Trương bưng thuốc lên cho tôi.
Thím Trương lo lắng nhìn tôi, miệng lẩm bẩm điều gì đó rồi đi.
" Con à! Thím Trương đã hầm cho con bát canh chim bồ câu, con phải ăn nhiều một chút. Huyết áp của con thấp quá, nhìn con xem, gầy như que củi thế kia?" Rồi mẹ âu yếm xoa trán tôi.
Mẹ luôn nói cằm của tôi vừa nhọn vừa nhỏ khiến mẹ rất đau lòng. Nhìn vẻ mặt lo ây của mẹ, trong lòng tôi thấy ấm áp hơn, song cũng có đôi chút áy náy bởi trước đây nếu như nghe thấy mẹ bắt tôi phải ăn uống bồi bổ, vì sợ béo mất phom nên tôi luôn ầm ĩ lên để từ chối. Bây giờ thì tôi không còn hơi sức đâu để mà tranh cãi với mẹ nữa.
Hơn nữa bây giờ có chăm chăm giữ dáng thì cũng để cho ai ngắm?
Cứ nghĩ đến tên của người đó trong lòng tôi lại lạnh buốt. Tự nhiên tôi để ý đến vẻ mặt lo lắng của mẹ.
" Mẹ à! Con thật may mắn vẫn có mẹ ở bên!" Tôi nghẹn ngào nỏi ra một cách chua xót. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc và nói: " Đồ ngốc, con nói gì thế!" Vẻ mặt không hài lòng mẹ nói tiếp: " Con gái à, con đi đứng thế nào mà lại ngất ở trên đường thế? May mà Giai Nhiên nhìn thấy và đưa con về nhà. Con có biết đã khiến mẹ lo thế nào không?"
Thì ra khi nhìn thấy tôi được khiêng về, mẹ đã rất lo lắng, cho là tôi đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi kiểm tra mới phát hiện chỏ là do tôi bị thiếu máu rồi ngất đi.
" Anh Giai Nhiên!" Tôi ngạc nhiên thốt lên.
" Đúng thế! Cậu ấy còn nói khi nào con khỏe lại thì sang nhà cậu ấy chơi, cậu ấy nói đã lâu không gặp rồi, rất nhớ con!"
" Nhớ con!" Tôi nhắc lại lời của mẹ, lúc này đầu tôi trống rỗng. Nếu như một năm trước đây nghe thấy điều này tôi đã có thể vì quá vui mừng mà nhảy cẫng lên rồi.
Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mọi suy nghĩ của tôi đã bị ba chữ Đinh Tuấn Kiệt chi phối.
" À, mà con nói đến thăm Đinh Tuấn Kiệt cơ mà? Sao lại bị ngất ở giữa đường thế?" Mẹ hỏi dồn tôi.
" Con...con vẫn chưa đến nhà anh ấy thì..." Tôi nhíu mày, thay đổi nét mặt, cẩn thận che giấu.
Tôi không biết mình đang bảo vệ vẻ tôn nghiêm đáng thương của mình, hay đang bảo vệ cho đứa con nuôi trong mắt mẹ.
Đúng lúc này thì thím Trương bưng lên cho tôi một bát thuốc vẫn còn bốc hơi nóng hổi, mẹ bước đến đón bát thuốc rồi gọi tôi lại.
Sau đó mẹ cẩn thận bón cho tôi từng thìa, trước khi bón cho tôi, mẹ thổi cho nguội rồi nếm thử xem còn nóng không mới bón từ từ cho tôi.
Mẹ cẩn thận như thể tôi vẫn còn là đứa trẻ vậy. Khi tôi nhìn thấy nếp nhăn - kẻ thù của người phụ nữ - xuất hiện quanh mắt mẹ tôi ngoan ngoãn uống canh.
Thực ra thì mẹ cũng thường xuyên chú ý đến việc giữ gìn, chăm sóc sắc đẹp nhưng vẫn không thể ngăn được sự tàn phá của thời gian. Bỗng nhiên tôi nhận thấy phụ nữ thật đáng thương. Khi được sinh ra trên đời họ là tạo vật đẹp đẽ của Thượng đế, nhưng rồi khuôn mặt họ lại phải chịu sự tàn phá của thời gian và sự buồn phiền.
Tôi cũng cảm thấy mẹ thật sự dũng cảm, bình thường tôi không bao giờ chấp nhận ngay một vết bẩn nhỏ sính trên mặt, nhưng mẹ thì vì con cái mà phải làm lụng vất vả, nhan sắc của mẹ cũng không còn như trước nữa do bà luôn phải suy nghĩ, phiền não. vậy tôi có quyền gì mà mang thêm phiền toái cho mẹ?
Tôi vừa ngoan ngoãn uống những thìa thuốc đắng khó nuốt vừa nhìn nét mặt của mẹ, lúc này trong đầu tôi đang nghĩ đến một điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.
Trước đây có một bạn cùng học đã nói với tôi rằng, khi một người con gái có thể một mình đến một cửa hàng do đàn ông bán để mua băng vệ sinh mà không đỏ mặt, như vậy là cô ta đã lớn rồi. Nhưng tôi đến 21 tuổi vẫn không dám đi mua thứ đó một mình, luôn cảm thấy xấu hổ. Vì thế tôi bằng lòng làm một đứa trẻ. Thật sự trong đầu tôi chưa bao giờ có suy nghĩ nào sâu sắc đến thế. Nhưng đúng vào lúc đó, tình yêu thương của mẹ, sự chăm sóc của mẹ đối với tôi, đã khiến tôi đột nhiên trưởng thành.
" Mẹ! Con cảm ơn mẹ!" Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt hiếu thảo, hiểu biết đồng thời nói những lời tận đáy lòng. Mẹ tôi đã sững người một lúc lâu, mãi sau vẫn không có phản ứng gì.
" Tiểu Nê à, sao con lại cảm ơn mẹ?"
" Con đang nghĩ..." Tôi đứng dậy, đưa tay chạm nhẹ vào đuôi mắt mẹ: " Không biết nếp nhăn nào ở đây là do con tạo ra? Chính là con đã khiến mẹ già đi."
Mẹ cười rồi gõ yêu vào đầu tôi: " COn gái ngốc của mẹ! Con đã lớn rồi thì việc mẹ già đi cũng là điều đương nhiên thôi mà. Mẹ thực sự lo lắng không hiểu hôm nay đầu óc quỷ quái của con gái mẹ đang nghĩ gì mà nói những câu nghe lạ thế?" Mẹ đã dùng cách nói chế giễu để giấu đi vẻ ngạc nhiên. Tôi thẫn thờ cười theo.
Tôi cảm thấy rất lạ, chỉ cần ở bên mẹ thì dường như những lo lắng, buồn phiền đều có thể tan biến hết. Mẹ, mẹ thật vĩ đại - tôi tự nói với lòng mình.
Một lúc sau, khi đi ra, người mẹ vĩ đại của tôi còn ngoái lại nhắc nhở lần nữa.
" Giai Nhiên nói nếu con có thời gian thì đến chỗ cậu ấy chơi. Các con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nếu quá thờ ơ với nhau cũng không tốt." Sau đó mẹ âu yếm nhìn tôi, vừa cười vừa nói tiếp: " Trước đây chẳng phải con rất thích sang đó chơi kia mà? Sao bây giờ lại không đi?"
"Mẹ này?" Tôi chui đầu vào trong chăn, không muốn mẹ nhìn thấy tôi đang đỏ mặt vì xấu hổ. Mẹ đi ra, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi đi ra phía cửa sổ, ánh mắt tự nhiên dừng trước phòng của Giai Nhiên ở tòa nhà đối diện. Câu nói của mẹ khiến tôi nhớ lại những kỉ niệm đáng nhớ trước đây, quả là những ký ức đẹp nhưng cũng có vị đắng trong đó. Tôi thậm chí không còn nhớ rõ là đã bao lâu không nghe thấy giọng nói của Giai Nhiên trên đài phát thanh. Ngày đó, mỗi sáng thức dậy, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là: " Hôm nay lại có thể nghe giọng nói của Giai Nhiên, thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn."
Thế là tôi tạm thời quên đi những nỗi đau mà Đinh Tuấn Kiệt mang lại, tôi gõ cửa phòng Giai Nhiên.
Giai Nhiên vô cùng vui mừng khi thấy tôi đến.
Tôi thấy căn phòng trống vắng liền hỏi sao không có ai.
" Hai cụ đã đi du lịch rồi, họ là những người thích thăm thú khắp nơi trên thế giới mà!" Giai Nhiên vừa pha cà fê cho tôi vừa nhẹ nhàng nói.
" Thế còn chị dâu?" Không biết từ lúc nào tôi đã có thể nói hai chữ chị dâu trôi chảy, lưu loát đến thế!
" Ồ! Bọn anh bỏ nhau rồi."
" Hả?" Tôi ngạc nhiên với thái độ thờ ơ như không của Giai Nhiên. Họ kết hôn chưa được một năm! Tôi vẫn nhớ rất rõ năm ngoái tôi đã ghen ghét đố kỵ như thế nào với tình yêu ngọt ngào của họ trong đám cưới, hằng đêm còn cầu nguyện cho họ li hôn như thế nào.
Không ngờ chỉ có một năm ngắn ngủi, hiện giờ tôi thì đang phải kìm nén nỗi nhớ Đinh Tuấn Kiệt trong lòng, còn Giai Nhiên thì dửng dưng nói về cuộc li hôn của anh ấy. Không biết có phải cuộc sống ngừng trôi, hay là anh và tôi đã có những thay đổi quá lớn.
" Hả cái gì mà hả! Không hợp thì li hôn chứ sao! Nhìn em kìa, cãi nhau với Đinh Tuấn Kiệt phải không?" Giai Nhiên khéo léo chuyển chủ đề. Tôi không nhận ra có phải là anh không quan tâm đến việc chia tay với chị dâu hay không, anh che giấu tình cảm của mình rất tốt và chuyển chủ đề cũng rất đúng lúc.
" Đâu có!"Tôi tránh ánh mắt tò mò của anh ấy.
" Còn nói không! Đừng nghĩ là anh chưa nói gì với mẹ của em, anh đã biết hết rồi. Chuyện của hai người anh biết rõ hơn ai hết, chắc chắn là thằng dở Đinh Tuấn Kiệt đó bị mất vợ rồi trút giận lên đầu em."
"..." Tôi không nói gì nữa.
Không ngờ Giai Nhiên cũng im lặng, không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Tôi đứng dậy đi lại trong phòng anh ấy, nhìn những đồ đạc bày trong phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bộ cờ tướng mà Giai Nhiên quý nhất được để trong tủ kính bám đầy bụi bẩn khiến tôi rất kinh ngạc:" Anh Giai Nhiên, anh không chơi cờ nữa à?"
Câu trả lời của Giai Nhiên thì đúng là câu hỏi một đằng trả lời một nẻo: " Chị dâu của em biết anh bên ngoài còn có người phụ nữ khác."
Tôi sững sơ, lẽ nào chị dâu cũng giống như Lý Gia Nam...
" Cô ấy đã đưa đơn li hôn ra trước mặt anh, cô ấy chằng bàn bạc gì với anh cả, anh thậm chí cũng khôngbiết cô ấy đã biết những chuyện đó, chị dâu em một mực..." Anh dừng lại, nhìn lên trên trần nhà, " Cô ấy luôn luôn là người phụ nữ quyết đoán."
Rất may không phải là cơn ác mộng mà tôi đã nghĩ.
Vẻ mặt của Giai Nhiên có chút thay đổi, tôi đoán anh chắc vẫn còn yêu chị dâu. Kết quả là anh đang bị tổn thương, đang rất đau lòng.
Tôi cũng muốn nói điều gì đó để an ủi người bạn đã chơi và gần gũi thân thiết với tôi từ nhỏ. Tôi có nghĩ ra vài từ, đúng lúc tôi định mở miệng, Giai Nhiên nói một câu rất kỳ lạ, kèm theo thái độ rất khó hiểu.
" Chúng ta đều thất tình rôi, hay là hai người cùng thất tình nương tựa vào nhau đi, cùng giúp nhau hàn gắn vết thương lòng! Tiểu Nê em thấy thế nào?"
Tôi há hốc mồm " A" lên một tiếng, tôi nghĩ hay là Giai Nhiên bị bệnh rồi, nói lung tung.
" Giai Nhiên anh bị ấm đầu sao?" Tôi hỏi đùa.
" Có em ấm đầu thì có! Sức khỏe của anh vẫn tốt, tối nào anh cũng vẫn đến đài phát thanh làm chương trình mà." Giai Nhiên hơi đỏ mắt, to tiếng quát tôi.
Anh ấy nói buổi tối anh ấy vẫn đi làm MC, tôi không tin.
Để xác minh lời nói của anh ta là sự thật, buổi tối hôm đó tôi đã nghe đài.
Quả nhiên Giai Nhiên đã không nói dối, Giai Nhiên vẫn đúng giờ xuất hiện trong đêm yên tĩnh.
Thế giới vẫn không ngừng đổi thay, giọng nói của anh không thay đổi, vẫn rất trong trẻo như dòng nước từ trong khe núi chảy ra, rất thoải mái.