Hồng Diệp Vũ Thu Sơn

Quyển 2 - Chương 22




Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Vy Vy

————————————-

Chim khách trên đầu kêu líu ríu, chiêng trống hoan hỉ vang trời. Đại đội nhân mã đón dâu trước sau vây quanh kiệu hoa, sáo trống trên đường nhộn nhịp khỏi phải nói.

Thiếu trang chủ Thái Hồ sơn trang cưới vợ, có thể nói là việc trọng đại của địa phương, dân chúng kéo ra xem chật ních hai bên đường.

Chú rể Chu Lập Tần năm nay vừa mới hai mươi, vốn là tài tử nổi danh Giang Nam, là ý lang quân trong mộng của không biết bao nhiêu khuê nữ. Hắn đầu đội kim quan, thân mặc mãng bào, cưỡi ngựa dẫn đầu, mặt mày tươi cười hăng hái.

Đêm động phòng hoa chúc, vốn là đêm đắc ý nhất trong cuộc đời nam nhân a. Huống chi tân nương tử này của hắn cũng không phải dễ dàng có được. Vì làm cho nàng gật đầu hứa hôn, hắn đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư, chịu không biết bao ủy khuất, cuối cùng cũng khổ tận cam lai, ôm được mỹ nhân về nhà.

“…Ai, xem Chu công tử cười đến không khép miệng nổi, cũng không biết tân nương tử rốt cuộc là tiểu mỹ nhân nào?”

“Hắc hắc, này là ngươi không biết rồi. Tân nương tử kia cho dù đẹp thật, nhưng bất quá cũng là một lão bà thôi.”

“Sao ngươi biết?”

“Em dâu của con trai của cháu gái của em rễ của nghĩa mẫu… của cậu ta làm vú em ở Thái Hồ sơn trang. Nghe nàng nói, tân nương tử này có một cháu trai đã hơn hai mươi rồi!”

“Oa, không phải chứ? Vậy tân nương tử ít nhất cũng phải ba mươi?”

“Không phải chứ? Chu công tử phong lưu trẻ trung, vậy mà lại ‘trâu non gặm cỏ già’, thật sự là…”

Tiếng xì xầm trong đám người truyền đến bên tai, Chu Lập Tần lại mặt không đổi sắc, dạt dào đắc ý. Ai nha, Mạn Lâm nhà ta rất tốt a, các ngươi thì biết cái gì chứ?

Hảo bằng hữu bồi hắn đón dâu bật cười thành tiếng.

“Ai? Bọn họ nói là thật sao? Tân nương tử của ngươi thực sự già đến thế?” Hắn mới từ phương Bắc trở về liền nghe tin hảo bằng hữu thành thân, nên mặt tân nương tử cũng chưa thấy qua.

Chu Lập Tần liếc xéo hắn một cái, khóe miệng vẫn là cười ngây ngô.

“Này này, không phải chứ? Cho dù thiên tiên tuyệt sắc thì vẫn là một nữ nhân quá tam tuần, đem tặng ta ta cũng không thèm…” Dương Mạnh đang cười mỉa, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên.

Nguyên lai lúc này đội ngũ đón dâu đã đến cửa Chu phủ. Phủ đệ to lớn giăng đèn kết hoa, không khí hoan hỉ. Giờ lành đến, pháo vang liên thanh. Người bên nhà tân nương tử đã ra cửa đón, là một thanh niên cẩm y tao nhã. Chiếu theo tục lệ, bên nhà mẹ đẻ phải là huynh đệ cõng nương tử bước qua chậu than. Nhưng tân nương tử không còn huynh đệ, người cõng nàng là cháu trai.

Dương Mạnh ngơ ngác nhìn thanh niên kia, tròng mắt thiếu điều muốn rớt ra, bỗng nhiên quay đầu nắm tay chú rể.

“Hảo huynh đệ, không biết tân nương tử của ngươi còn tỷ muội chất nữ gì không? Làm ơn giới thiệu hết cho tiểu đệ này đi!”

“…” Trên trán Chu Lập Tần rớt xuống một giọt mồ hôi to.

Kiệu liêm xốc lên, tân nương tử đầu đội mũ phượng, khăn voan đỏ che mặt, thướt tha bước ra khỏi kiệu. Cẩm y thanh niên đi đến, khom người đem nàng cõng lên, bước trên thảm đỏ hướng cửa Chu phủ mà đi.

Mọi người xem lễ nhìn không thấy dung mạo tân nương tử, nhưng thấy thanh niên mặt mày thanh nhuận, tuấn tú phi thường, đúng là mỹ nam tử trăm dặm hiếm thấy, không khỏi nghị luận.

“Xem chắt nhân nàng có tướng mạo như vậy, tân nương nhất định là một tuyệt sắc mỹ nhân không thể nghi ngờ!”

Bên này Dương Mạnh còn đang năn nỉ.

“Tân nương tử nếu không có tỷ muội, bà con cô dì cũng được, chỉ cần có thể có được một nửa tư sắc của vị chắt nhân kia, tiểu đệ liền cảm thấy mỹ mãn!” Dứt lời lại thở dài, “Cũng không biết Chu huynh ngươi tu được phúc khí gì, lại có thể chiếm được phương tâm mỹ nhân kia!”

“……” Nghe hắn nói vậy, Chu Lập Tần cũng không khỏi suy nghĩ miên mang. Đúng vậy, Mạn Lâm rốt cuộc là bởi vì cái gì mới đồng ý gả cho ta? Này thật sự là một vấn đề nan giải a!

Ban đầu, hắn ở Thái Hồ biệt quán nhà mình lần đầu gặp Gia Luật Mạn Lâm, nhất kiến chung tình, liền nhiệt liệt theo đuổi. Lúc ấy biệt quán đó là cấp cho Tà dược sư sử dụng, nàng cùng chắt nhân Gia Luật Phong ở đó dưỡng thương, đối với người theo đuôi như hắn luôn xa cách, không chút để ý.

……Chẳng qua, như vậy càng mê người! Ha ha.

Hắn tặng châu báu, nàng ngại mùi tiền; tặng thơ tình tự viết, nàng ngại trò cổ hủ, liền ngay cả hắn nghe Gia Luật Phong nói nàng thích ao sen, liền suốt đêm gọi thợ đến đào một hồ sen lớn trước biệt quán, thả vào đủ loại hoa sen củ sen thượng hạng, nàng cũng là hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi…….

Con đường theo đuổi bà xã, thật là quá nhấp nhô a!

Thẳng đến một ngày!

“Đây là loại tinh dầu hoa lài mới cho “Nghi Phương Trai” tinh chế, thoa lên tóc, hương khí nhẹ nhưng lâu tan. Các cô nương thế gia Giang Nam lấy vạn lượng hoàng kim cầu cũng không được, không biết Mạn Lâm tỷ có thích không?”

“…Ờ thì cũng tàm tạm.” Lời nói thế, nhưng lọ hoa du đã bị lấy mất.

Chu Lập Tần thấy mà mặt mày hớn hở. Đây chính là lần đầu tiên Mạn Lâm tỷ nhận lễ vật của ta a, đáng để kỷ niệm! Nhất định phải nhớ kỹ, nhớ kỹ!

“Mạn Lâm tỷ nếu thích, ta liền bảo sư phụ của “Nghi Phương Trai” làm thêm chút dầu tóc đem đến, hương hoa sen cũng có nữa. À, hình như yên chi thủy phấn, lược gỗ tinh tiêu đàn cũng có chút nổi danh. Ta tặng Mạn Lâm tỷ một bộ trang điểm luôn được không?”

“…Chu công tử, sư phụ ở “Nghi Phương Trai” vì sao lại nghe lời ngươi?”

“Ai nha, Mạn Lâm tỷ, nàng có điều không biết, “Nghi Phương Trai” vốn là sản nghiệp của Chu gia ta, ở Lâm An cũng có mấy chi nhánh lâu đời……. Mạn Lâm tỷ?”

“…Lập tần đệ đệ, chúng ta khi nào thì thành thân?” Mỹ nhân ngẩng đầu, lúm đồng tiền như hoa. Lại còn chủ động cầu hôn… Sắc mặt thay đổi như chong chóng khiến kẻ khác xem mà há hốc mồm.

“…” Cái miệng Chu công tử lúc này có thể nhét vào đến mấy cái trứng.

Nhớ lại tháng ngày theo đuôi vừa qua, Chu Lập Tần không khỏi cảm khái ngàn vạn lần. Ai, nhất định là cuồng dại của ta đã đả động phương tâm của Mạn Lâm tỷ!

Bốn phía bỗng truyền đến tiếng động ồn ào. Đang là giữa hè, Chu phủ nằm ở mặt đông Lâm Hồ, mỗi khi sắp có mưa, gió thổi đặc biệt mạnh, đem chậu than đã đốt tốt thổi tắt mất. Dựa theo tập tục, trước cửa nhà phải để một chậu than cháy mạnh để tân nương tử bước qua nhằm tránh ma quỷ sát ý. Hiện giờ chưa kịp bước đã tắt, thật là điềm cực xấu. Chu Lập Tần không khỏi khổ ra mặt.

Nói đến tà môn, tôi tớ ngồi xuống điểm lửa vài lần, đều bị gió to thổi tắt. Mắt thấy giờ lành đã đến, nếu còn trì hoãn nữa không khỏi sẽ trễ giờ, tân khách đều ghé tai nhau nhỏ to bàn tán.

“Tà môn ghê a?”

“Hắc, hôn sự này vốn đã kỳ quặc, tân nương lai lịch không rõ, như thế nào lại xứng được với Thiếu trang chủ võ lâm thế gia Giang Nam chúng ta chứ? Ông trời xem cũng chướng mắt a!”

Thanh niên cõng tân nương cũng nghe được mấy lời xì xầm, sắc mặt hơi trầm xuống. Chính là đang ngày vui, hắn dù sao cũng không nên phát hỏa. Lúc này tân nương tử lại nổi giận, chỉ thấy hồng ảnh chợt lóe, nàng đã nhảy xuống khỏi lưng cháu trai. Ngọc thủ giương lên, khăn đỏ rơi xuống đất, mọi người nhất thời hai mắt sáng rực.

Tân nương tử dung mạo xinh đẹp kiều mỵ, một nét đẹp hoàn toàn khác với cháu trai mình, mang chút mạnh mẽ cùng thướt tha đậm chất phương Bắc.

Dương Mạnh nhìn không chớp mắt, lẩm bẩm.

“Chu huynh đệ, ngươi thật là có diễm phúc! Ai, cả nhà tân nương đều là tiểu mỹ nhân…”

Chu Lập Tần gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, chạy vội đến.

“Mạn Lâm tỷ, sao nàng lại đem khăn voan xốc lên?” Ô, phải sau khi bái đường chờ ta đến giở khăn chứ.

Tân nương mày liễu dựng thẳng, nói.

“Hừa, ta không tin lại điểm không được!” Vươn tay đặt trên chậu than, lẩm bẩm mấy tiếng trong miệng. Mấy khách nhân đứng gần cũng không nghe ra nàng nói gì, chỉ cảm thấy sâu xa khó hiểu, tựa như chú ngữ.

“Hô” một tiếng, chậu than cháy lên, ngọn lửa hồng hồng cháy cực mạnh. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Tân nương cũng không chờ chất nhân cõng, nâng váy bước nhanh qua chậu than, cười nói.

“Hắc, ta thật vất vả mới tìm được một nam nhân tốt, một cái chậu than thôi mà, sao có thể làm khó ta?”

Chu Lập Tần đã chờ ở trong cửa, chạy nhanh lại đem nàng cõng lên lưng, thấp giọng nói.

“Mạn Lâm tỷ, đến, ta cõng nàng, đến lễ đường mới có thể bước xuống nga.”

“………Ngươi còn gọi ta Mạn Lâm tỷ?”

“A, là nương tử mới đúng!”

Vợ chồng liếc mắt đưa tình, đi thẳng đến hỉ đường, lưu lại ngoài cửa một đám tân khách đang hóa đá.

Này này! Đây là tân nương tử gì vậy? Không nói đến hành động thô lỗ, không tuân theo tục lệ, còn cái vụ niệm chú đốt lửa kia nữa……

“Tân nương tướng mạo xinh đẹp kiều mị, lai lịch không rõ, chẳng lẽ…..”

“Ta xem chắt nhân cũng tân nương cũng vậy, nam nhân mà tuấn tú quá mức luôn không ổn. Có thể nào cả nhà nàng đều là hồ ly tinh?”

Bỗng nhiên, một nam nhân cao gầy đi qua trước mặt bọn họ. Hắn một thân hắc y, cụt một tay, sắc mặt tái nhợt, trên má còn có một kình ấn đen tuyền, cực kỳ âm trầm. Hắn mặt không đổi sắc liếc mắt trừng mọi người một cái, không khí chung quanh nhất thời kết băng. Mấy người đang xì xầm nói xấu liền khựng người, sợ đến tè ra quần.

Hắn y nam nhân đi đến bên cạnh chắt nhân của tân nương tử, hai người sóng vai hướng đến lễ đường, xem ra là có quen biết. Chờ bọn hắn đi xa, mấy người đứng ở cửa mới nhẹ nhàng thở ra.

Một người cảm thán.

“Ai, hai tiểu mỹ nhân kia có phải yêu tinh không cũng thật khó nói, nhưng cái người kia… Tuyệt đối là ác quỷ!”

“Đúng đúng, còn là loại cực kỳ hung ác!”

Mọi người thất sắc nhìn nhau, hai hàng nước mắt chảy dài.

“Ô ô, có ác quỷ ở đó, chúng ta làm sao dám vào ăn chực đám cưới đây a!”

.

.

.

Cô cô rốt cục tìm được lang quân như ý, Gia Luật Phong trong lòng tất nhiên là thực vui vẻ. Chẳng qua…

Hắn quay đầu nhìn xem Liên Tranh bên cạnh. Hắc y nam nhân vẫn vô diện biểu tình, tuy là ngày vui của Gia Luật Mạn Lâm, nhưng vẻ mặt của hắn tựa hồ lại càng âm trầm.

“…Tranh ca, ngươi… hối hận sao?”

“Sao?” Liên Tranh trợn to mắt nhìn hắn.

“Dù sao, cô cô cũng từng thích ngươi như vậy…” Thanh niên thấp giọng nói. Nếu không có ta, hai người đã sớm là trời sinh một đôi…

Hắn không nói ra vế sau, chỉ lén nhìn sang thâm dò, biểu tình Liên Tranh vẫn như cũ không chút hỉ sắc. Lúc này người chăm sóc cô dâu thúc giục bọn họ đến xem lễ, câu cũng bị cắt ngang.

Vào đến lễ đường, đại sảnh tràn ngập khách. Tiểu Thu hớn hở chạy tới, reo lên.

“Vương tử, sư tôn, hai người chậm quá!”

Gia Luật Phong cười, sờ sờ đầu hắn, lại nhìn chung quanh, hỏi.

“Dược sư tiền bối đâu?”

Tiểu Thu lén lút nhìn bốn phía rồi mới hạ giọng nói.

“Hắn cùng chú rể trong hậu đường nói chuyện.”

“Nói cái gì?” Gia Luật Phong kinh ngạc, sắp phải bái đường rồi, dược sư còn có chuyện gì nữa chứ?

“Cái gã bất lương đại phu kia nói, nữ nhân là ba mươi như lang bốn mươi như hổ. Chú rể nếu muốn làm cô cô vui thì ở phương diện kia phải thực sự “cường” mới d! Cho nên hắn chào hàng xuân dược với chú rể!”

“…” Gia Luật Phong cùng Liên Tranh nhìn nhau, trán rớt xuống vô vàn hắc tuyến.

Chỉ chốc lát sau, đôi tân nhân bắt đầu bái đường trong tiếng chúc mừng của mọi người. Gia Luật Phong lặng lẽ nắm tay Liên Tranh, thầm nghĩ: ta cùng Tranh ca tám năm trước cũng đã bái đường trước mặt mẫu thân.

Chính là chuyện này được Tiểu Thu thuật lại như sau… Ách, hắn cùng Tranh ca mười mấy năm qua phân phân hợp hợp, hợp hợp lại phân phân, tuy đã không còn ở giai đoạn thanh thuần chỉ nắm nắm tay, chạm chạm môi, nhưng… về phương diện nào đó độ thích hợp của vấn đề… Vẫn là một câu hỏi không lời đáp.

Chuyện là sau trận chiến ở Thải Thạch, Gia Luật Phong cùng Liên Tranh được Tà dược sư cứu. Dược sư không chỉ giúp họ giải quyết chuyện bị lục lâm quần hào bắc ngũ tỉnh truy giết, mà còn dốc lòng giúp hắn trị liệu, giải hóa chân khí nghịch hướng của Thái Ất chân khí, bảo toàn tánh mạng. Nhưng Gia Luật Phong lúc ấy như chỉ mành treo chuông, thương thế trong ngoài cộng hưởng, cũng không phải một sớm một chiều là khỏi hẳn. Hai người ở biệt quán Thái Hồ có hơn nửa năm thân thể mới dần tốt lên.

Nửa năm qua, Gia Luật Mạn Lâm dần dần tiếp nhận sự theo đuổi của Thiếu trang chủ Chu Lập Tần, giờ đây đã nên giai ngẫu. Gia Luật Phong cũng vui mừng thay nàng, nhưng rồi lại sợ Liên Tranh hối hận. Dù sao, cô cô của hắn cũng là một nữ tử tốt trên đời hiếm gặp, đối Liên Tranh chính là thâm tình như biển. Còn hắn lại từng tổn thương Liên Tranh quá nặng…

Càng làm hắn khó có thể mở miệng chính là——-

Cái đêm trong sơn động ba năm trước, hắn còn tưởng kiếp này mình cùng Liên Tranh đã không còn có thể chung đôi, cho nên… Tương đối thô bạo… Có thể hay không lưu lại bóng ma trong lòng nam nhân? Sau khi đoàn tụ lại chỉ làm có mấy lần ít ỏi… Liên Tranh luôn từ chối cho ý kiến, thật khiến sự tự tin của hắn xuống dốc nghiêm trọng.

Nhìn thấy biểu tình âm trầm vạn năm như một của Liên Tranh, Gia Luật Phong thật sự không có dũng khí để hỏi… Có lẽ nên học theo dược sư tìm biện pháp… Gã đại phu đó tuy rằng bất lương lại lưu mạnh, nhưng dược chế ra lại rất đảm bảo.

Nghi lễ hoàn tất, Gia Luật Phong cũng không chờ nháo động phòng, tiệc rượu mới được một nữa đã kéo Liên Tranh trở về Thái Hồ biệt viện. Do là ngày vui của Thiếu trang chủ, ở biệt viện cũng treo đầy ***g đèn đỏ, thậm chí tại Thính Hà thủy tạ cũng có dán rất nhiều hỉ tự cùng câu đối hôn lễ, gió đêm thổi qua nghe phần phật.

Thính Hà thủy tạ, tên như ý nghĩa, được xây trên sông, đối diện ao sen. Đây là do Gia Luật Phong dụ Chu Lập Tần xây, Gia Luật Mạn Lâm lúc ấy giận điên lên, nhưng hắn lại rất vui, liền cùng Liên Tranh đến ở.

Thương thế của hắn chưa lành hẳn, hai người trước mắt không thể quay về Lâm An, thôi thì ở Thái Hồ này hoàn thành tâm nguyện cũng được. Ao sen làm rất tốt, tới giữa hè quả nhiên là sen liên tiếp nở đầy hồ, nước trong như ngọc bích, hết sức kiều diễm. Hải đông thanh đã được Tà dược sư cứu bay xẹt ngang mặt hồ, liền giống hệt như bức tranh trên ngọc bội của Liên Tranh, chỉ còn thiếu thiên nga. Khi hoàng hôn buông xuống, từng đợt gió lạnh thổi qua hồ, hoa se bị thổi ngã trái ngã phải, nhưng lại phát ra hương khí cực kỳ dễ chịu.

Liên Tranh ngơ ngác nhìn Gia Luật Phong vội trước vội sau bày điểm tâm, trái cây đầy cái bàn trong thủy tạ, nhịn không được hỏi.

“Vừa rồi ngươi ăn không no sao?”

Gia Luật Phong cười gượng.

“Đêm đẹp cảnh đẹp thế này há lại bỏ phí? Chúng ta ngồi uống chút rượu tâm sự cũng tốt.”

Liên Tranh ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen vần vũ, bên tai gió thổi như gào thét. Ách, đêm đẹp cảnh đẹp…

Trầm mặc, chỉ có trầm mặc.

Rượu là thuận tay đem về từ tiệc mừng. Đầy bàn rượu đỏ, điểm tâm phong phú, mùi thơm phưng phức. Liên Tranh không khỏi hai mắt sáng ngời. Gia Luật Phong thấy gương mặt hắn có chút biểu cảm, mừng hơn bắt được vàng, rót rượu ra chén bạch ngọc, ống tay áo khẽ nhúc nhích, một viên thuốc nho nhỏ rơi vào trong rượu. Rượu chạm vào chén, nổi lên những bong bóng nước tinh tế, thật lâu không tiêu tán. Gia Luật Phong đưa chén cho Liên Tranh, viên thuốc kia gặp nước lập tức tan, một chút dấu vết cũng không có.

Liên Tranh thuở nhỏ rượu không dính môi, từ khi đến Thái Hồ biệt viện có thể nếm qua các loại rượu ngon, mặc dù tửu lượng không tốt nhưng vẫn rất thích. Lúc này mới uống một chén đã bị mùi rượu làm cho ngà ngà say.

Gia Luật Phong thừa cơ khích lệ.

“Rượu này là dùng trong tiệc cưới, rượu tính ôn thuần, so với rượu mạnh phương bắc của chúng ta thì không bằng, nên ngươi có uống nhiều mấy chén cũng không sao đâu.” (không sao mới lạ =)))

Hai người ngồi đối diện trong thủy tạ, củ sen tươi mát phối cùng rượu đỏ, ngọt thuần trong miệng, không cay không đắng. Gió đêm ẩm ướt nghênh diện mà đến, mang theo mùi sen thơm ngát, khiến tâm trí lại càng thêm say.

Chỉ chốc lát, hai người đã uống hết nửa bình rượu đỏ, trên mặt hồ bắt đầu tấm tấm những giọt mưa sa. Gió mang theo mưa phát qua trên mặt, cảm giác một trận trong lành.

Liên Tranh bỗng nhiên đứng lên, đến chỗ mái cong, ngẩng mặt đón mưa. Gia Luật Phong lắp bắp kinh hãi, đem hắn kéo trở về, hỏi.

“Sao vậy?”

“…Ân, nóng quá.” Liên Tranh quay đầu lại.

Gia Luật Phong trợn mắt há mồm. Không đúng a… cái gã bất lương đại phu kia…

Hắn từ trước đến nay đều biết, Liên Tranh bình thường cũng không xấu xí, chỉ là lúc còn niên thiếu bị vạn xà ngão cắn, mất máu quá nhiều, về sau trưởng thành vẫn là mặt vô huyết sắc, màu da tái nhợt. Nhưng uống vào mấy chén rượu đỏ, trên mặt hắc y nam nhân lại ửng hồng một cách khác thường, khóe mắt cũng hơi hơi đỏ, ngay cả kình ấn trên má cũng bởi ướt nước mưa mà phiếm ra một tầng mỏng thủy quang, tinh xảo cực kỳ. Đuôi mày khóe mắt dính hơi nước, thấp nhuận lạ thường.

Gia Luật Phong ngắm trái ngắm phải, nhìn trên nhìn dưới, cảm giác tác dụng của thuốc cùng với thứ mình biết rất là bất đồng.

“…Chẳng lẽ nhầm thuốc?” Hắn trầm ngâm.

Liên Tranh thấy hắn ngốc lăng nhìn mình, không khỏi đưa tay sờ sờ hai má, hỏi.

“Ta vừa rồi cười trông rất đáng sợ?” Ô, nụ cười khiến người hiểu lầm này không biết khi nào mới có thể sửa đây?

Gia Luật Phong lắc đầu.

“Không… Ta thật sự hy vọng ngươi có thể cười… A, tuyệt đối là nhầm thuốc!”

“Sao?”

“…Không có gì.” Ai, ta vốn muốn lấy vong ưu đan, rồi chuốc rượu ngươi nhiều một chút, cho ngươi tâm thần thả lỏng, lúc ấy sẽ mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc… kỹ xảo của ta có thế nào, đáp án cũng sẽ là thống khoái a! Nhưng hiện tại vô luận nhìn thế nào——

Thuốc của gã bất lương đại phu kia đưa cũng là xuân dược!

.

.

.

Đến lúc động phòng, Chu Lập Tân thỏa thuê mãn ý giở khăn voan của tân nương tử.

Nến đỏ chiếu hạ, đôi tân nhân nhìn nhau cười.

Vai kề vai, uống xong rượu giao bôi, chú rể lại đút tân nương ăn canh hạt sen bách hợp, chính mình lén uống vào một viên thuốc, trong lòng đắc ý. Mình đã không tiếc tiền mua “thần đình tráng dương đan” của dược sư kia, tối nay nhất định có thể đại triển hùng phong, khiến tân nương dục tiên dục tử, từ nay về sau sẽ chỉ một lòng một dạ với mình!

.

.

.

Vong ưu đan biến thành xuân dược, Gia Luật Phong sẽ làm gì đây?

—–Đáp án hiển nhiên là: có ngu mới không ăn!

Ai ai, cho dù kỹ xảo của hắn thật sự không được tốt lắm đi chăng nữa… thì cũng phải làm nhiều mới có thể tiến bộ nhanh được a! Thanh niên từ trước đến nay vốn là người rất hiếu học, có chí tiến thủ.

Mím môi cười, Gia Luật Phong hài lòng nhìn hắc y nam nhân trước mắt hô hấp bắt đầu hỗn loạn. Sờ nhẹ hai má đỏ ửng của nam nhân, hắn kinh ngạc phát hiện da thịt đối phương nóng rực, trong lòng xác định không còn gì để nghi ngờ nữa. Ai, có lẽ gã bất lương đại phu kia tùy thân cũng chỉ có xuân dược mà thôi! Quên đi, dù sao hắn cũng không lỗ vốn…

Khuôn mặt tú trí thiếp lại gần, trong tiếng hô hấp dồn dập của đối phương, hắn hôn lên môi nam nhân. Đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào khoang miệng, tinh tế liếm từng tấc một.

[ Lúc này đây, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ ôn nhu của ta. ]

Liên Tranh cúi đầu thở dốc, lập tức ngây ngô đáp lại. Cánh môi giao triền, đầu lưỡi dây dưa, ở khóe miệng tràn ra một sợi chỉ bạc. Gia Luật Phong hôn hắn, ôn nhu mà cương liệt ngăn chặn môi hắn, đem những tiếng rên rỉ cùng thở dốc toàn bộ nuốt vào bụng.

Số lần bọn họ thân mật cũng không nhiều, nhưng thanh niên nhớ rõ những điểm mẫn cảm trong miệng hắn, mỗi một lần đầu lưỡi dây dưa đều làm hắn run rẩy không thôi. Cảm giác khô nóng từ đáy lòng dâng lên, Liên Tranh cả người như nhũn ra, lại thêm bị rượu làm cho mơ hồ, cơ hồ đứng không vững.

Gia Luật Phong đỡ lưng hắn, làm cho hắn đem toàn thân sức nặng dựa vào tay mình, tay kia thì giở trò đến đai lưng. Vạt áo rộng mở, bên trong ngoại sam đen tuyền là nội y bạch thước. Thanh niên khẽ cười một tiếng, đưa tay thâm nhập nội y, ôn nhu vuốt ve bờ ngực gầy yếu của nam nhân.

Giọt mưa theo mái cong rơi xuống mặt, lại hoàn toàn không có tác dụng làm lạnh, Liên Tranh thở gấp vài tiếng, mạt hồng trên mặt càng đậm, ánh mắt cũng mê man. Hắn theo bản năng vươn tay trái ôm lấy cổ thanh niên, đem mặt lại gần, tham lam hôn đôi môi quyến rũ của thanh niên. Mùi rượu dây dưa trong miệng khiến kẻ khác say càng thêm say.

Thanh niên vô cùng thân thiết hôn lại, bàn tay ở trong ngực nam nhân nhẹ nhàng xoa nắn hai điểm nhỏ nổi lên, qua lại đảo quanh. Chỗ mẫn cảm bị lực đạo nhẹ như lông chim khiêu khích, thân thể nam nhân không khỏi căng thẳng. Gia Luật Phong ngẩn ra, môi hạ xuống, lưỡi bắt đầu đảo quân hầu kết nam nhân, lưu lại khoái cảm ẩm ướt cùng tê dại.

Liên Tranh ánh mắt lưu chuyển, nhìn xuống gương mặt thanh niên, bắt gặp đôi mắt kia dù đang bị *** xâm chiếm vẫn giữ được sự ôn nhu, giống như tơ nhện tinh mịn đem mình gắt gao quấn chặt. Trong một lúc tình triều cuồn cuộn, khó có thể không chế, hắn nhịn không được động thân, làm cho hai thân thể gần sát vào nhau, hạ phúc đã dựng thẳng, không cần nói cũng hiểu.

Khẽ cười một tiếng, một tay thanh niên vẫn tiếp tục xoa nắn thưởng thức nhũ thủ của hắn, tay kia lặng lẽ trượt xuống, dùng sức một cái, quần dài bị người cởi, lại bị gió thổi rơi xuống hồ.

“Từ từ…”

Liên Tranh quýnh lên, thẳng khởi thắt lưng, đưa tay muốn chụp lại. Điểm mẫn cảm trên ngực bỗng nhiên bị ai kia dùng sức thô lỗ véo một cái. Nam nhân run lên, hạ phúc càng thêm trướng đại, toàn thân khô nóng không chịu nổi.

“…Chuyên tâm một chút.” Thanh niên ôn nhu nói, lực đạo xoa nắn nhũ thủ nhẹ nhàng trở lại. Hơi thở phả ra trên cổ khiến nam nhân một trận ngứa ngáy, tâm cũng dường như ngứa ngáy theo. Thân thể kêu gào phóng thích, Liên Tranh kìm lòng không đậu nâng chân lên, vuốt ve chỗ nóng rực của thanh niên.

Gia Luật Phong ánh mắt thâm thúy, nghiêng đầu suy nghĩ, bàn tay chen vào đùi trong của nam nhân, hơi dùng sức liền mở ra. Liên Tranh ngửa người ra sau, chợt nghe một trận tiếng đổ bể, không kịp quay đầu nhìn lại, người đã bị thanh niên đặt nằm trên bàn. Chén đĩa điểm tâm bị Gia Luật Phong phất rơi đầy dưới đất, bình rượu còn một nửa cũng lăn mấy vòng trên bàn, rượu rơi ra, để lại nhiều điểm hoa đào. Liên Tranh nằm trên đó, vai lưng cũng bị dính ít nhiều, dịch rượu đỏ sẫm ướt át uốn lượn trên làn da tát nhợt, giữa chốn hôn ám vẫn thấy rõ một phen lãnh diễm tình sắc.

Nằm ngửa trên bàn, nam nhân lúc này mới ý thức được mình tư thế hai chân mở ra hết sức mất mặt, mà thanh niên đang từ trên cao nhìn xuống y quan vẫn còn chỉnh tề. Hắn thẹn, muốn đem chân khép lại, nhưng bị Gia Luật Phong bắt lấy mắt cá chân, lần tử hai mở ra, ôn nhu nói.

“Đừng lộn xộn.”

Cái hôn nhẹ nhàng theo bắp đùi bắt đầu chậm rãi hướng lên trên, tới gần chỗ khó mở miệng nói ra thì mút mạnh một chút, lưu lại ấn ký đỏ tươi. Thân thể nam nhân run lên, ngón chân nhịn không được co lại, da thịt tái nhợt nổi lên một tầng mỏng đỏ ửng. Hắn không biết tại giây phút này, thân thể mình trong mắt thanh niên mê người đến thế nào.

Ngay sau đó, đỉnh đầu thứ nóng rực nọ bị hàm nhập trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt. Kích thích trước nay chưa từng có khiến cơ thể nam nhân mãnh liệt co rút.

“…Thoải mái không?” Thanh niên cười khẽ hỏi lại, lập tức đem cả thứ cứng rắn kia hàm trụ, phun ra nuốt vào, đầu lưỡi cũng linh hoạt xoay tròn liếm thỉ.

Bên tai vọng lên tiếng nước *** mĩ, Liên Tranh ý thức mê ly, tựa như đang trôi bồng bềnh ở chín tầng mây, lại như đang ngâm mình trong nước nóng ôn nhu ấm áp, tứ chi trăm hài giống như thả lỏng lại giống như buộc chặt. Hắn tất nhiên không có khả năng đáp lời, lại kìm lòng không đậu nâng thắt lưng hưởng ứng động tác của Gia Luật Phong, sau đó lại không thể ức chế tự đẩy vào rút ra thứ đó trong miệng thanh niên, hạ phúc ngày càng nóng.

Rốt cuộc, thanh niên ngậm chặt na căn của hắn, mút mạnh một cái——-

“Ô… A!” Liên Tranh cả người run rẩy, ách thanh rên lên một tiếng, run rẩy phát tiết trong miệng thanh niên. Mồ hôi theo kình ấn bên má chảy xuống, thần trí mơ hồ, ánh mắt tan rã lạc mất tiêu cự, giống như đang nhìn nhưng lại không nhìn thấy gì, ngực phập phồng kịch liệt.

Nhìn thấy biểu tình thất thần của hắn, Gia Luật Phong âm thầm thở dài, đứng dậy vuốt ve mặt hắn, triền miên hôn. Chất lỏng nồng đậm theo nước bọt dây dưa qua lại, nghĩ đến nó là cái gì, hai gò má hắc y nam nhân không khỏi nóng bừng lên, thân thể vừa qua cao trào có chút run rẩy.

“Có phải lạnh hay không?” Ngón tay tiêm dài của thanh niên phủ lên kình ấn của nam nhân, ánh mắt xấu xa hỏi han. Liên Tranh quay đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Gia Luật Phong cười rộ lên, đôi môi đặt sát vành tai hắn, lại nâng hai chân hắn đặt lên vai mình.

“Lần này ta sẽ kiên nhẫn, thực kiên nhẫn, tuyệt đối không làm ngươi đau…” Thanh âm của thanh niên rất nhẹ, nhưng lại giống như lời thề hết sức kiên định, làm cho người ta trong lòng rung động không thôi.

Thanh niên bóp nát nắp bình, hà hoa cao (cao hương hoa sen) tỏa ra hương khí ngào ngạt, giống như cùng hoa sen dưới hồ hòa quyện vào nhau. Đưa tay quệt lấy chất mỡ trơn mịn, hắn đem ngón tay dấp dính tiến nhập hậu đình nam nhân, xoay tròn mở rộng.

Dị vật xâm nhập khiến Liên Tranh cảm thấy khó chịu, chính là dần dần theo đụng chạm của ngón tay vào nội bích lại dân lên một mảnh khoái cảm tê dại. Có điều hắn trời sinh tính ẩn nhẫn, liền kiệt lực cắn môi, không cho mình phát ra mấy tiếng đáng thổ thẹn, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

Mưa không biết khi nào đã muốn tạnh, trên mặt nước chỉ còn một vài đợt sóng khuếch trương. Liên Tranh ánh mắt chuyển động, thoáng nhìn thấy hình ảnh của chính mình cùng thanh niên phản chiếu trong nước, ngượng quá hóa thẹn, vội nhắm mắt lại.

Hai chân nam nhân lại bị nâng lên lần nữa, cơ hồ bị áp sát vào ngực. Thanh niên mạnh mẽ đẩy một cái, dục vọng thật lớn liền hung hăng xâm nhập vào cơ thể hắn. Hậu huyệt được mở rộng từ trước mấp máy, nuốt chặt thứ ngoại vật nóng rực. Hai người không khỏi rên vài tiếng trong miệng, thân thể khắng khít giao triền, chậm rãi luật động, tiếng nước *** mĩ trong màn đêm yên tĩnh nghe ra đặc biệt rõ ràng.

Trong lúc tình nồng lửa cháy, Gia Luật Phong vẫn cúi đầu quan sát ái nhân. Thấy nam nhân muôn thuở vô diện biểu tình, hắn không khỏi cảm thấy một tia thất bại, âm thầm quyết định, về sau phải luyện tập nhiều hơn nữa.

Ánh trăng chậm rãi lộ ra khỏi màn mây, sau cơn mưa bầu trời đêm thanh nhuận như nước.

Trong hỉ phòng——-

“A, nương tử, nàng, nàng…”

“Sao vậy, không thoải mái?”

“…Không phải.” Tân lang nhìn tân nương đang cưỡi trên người mình, nuốt nước miếng, “Chẳng qua, nàng không thấy là… Đêm đầu tiên liền dùng loại tư thế này, không phải là hơi…”

“Vậy chứ lỗi của ai?” Đôi mắt đẹp của tân nương trợn lên.

“…Là ta.” Ô, dược sư, ngươi hãm hại ta! Cái gì ‘thần đình tráng dương đan’, ăn vào quả thực thả lỏng thư sướng, phiêu phiêu lâng lâng, nhưng là lại cảm giác lười biếng không động đẩy nổi! Còn đâu khí lực để chủ động chứ…

“Hừ.” Kỳ thực chính mình chủ động cũng không sao,  rất kích thích!

“Ách… Nương tử, nhanh một chút! A, cho phép ta gọi nàng là nữ vương a!”

Dưới trướng phù dung, trên gối uyên ương, xuân sắc tình nồng.

.

.

.

Ánh nắng mãnh liệt kích thích hai mắt, Lý Tư Nam lăn qua lộn lại vài vòng, nhưng cũng không ngủ lại được, lười biếng ngồi dậy. Dụi dụi mắt, ngoài lương đình mặt trời lên cao, chiếu sáng rực rỡ, đã là giờ ngọ ngày kế tiếp. Hắn ngơ ngác nhìn quanh một vòng, đột nhiên hắt xì một cái.

Chợt nghe có người nói. “Ngươi cảm mạo rồi?”

Lý Tư Nam đầu nhức bưng bưng, thấy Tiểu Thu đứng ngoài đình, vừa cắn bánh gạo nếp hương sen vừa tò mò nhìn mình. Hắn cười cười, còn chưa kịp đáp lời đã lại hắt xì cái nữa.

“Hơn phân nửa là cảm mạo đi?” Tối hôm qua trời mưa mà ngươi còn ngủ ngoài lương đình…” Tiểu Thu chợt reo lên. “Đúng rồi, vương tử nhờ ta chuyển lời.”

“Chuyện gì?”

“Vương tử nói tuy rằng có chỗ nhầm lẫn, nhưng rất cảm kích ngươi.”

“…Ai nha, nói mớ nhớ, hình như ta quả thật là đưa nhầm…”

“Hử?”

“…Quên đi, dù sao hai bên đều không có hại. Ha ha!”

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

“… Nga yêu yêu, con nít đừng có hỏi nhiều.” Lý Tư Nam sờ sờ đầu tiểu hài tử, cười lớn bỏ đi.

Cả người ẩn ẩn đau nhức, xem ra ngủ ở lương đình quả thật không tốt cho cơ thể. Ai, dù sao cũng không so được với hồi còn trẻ thân thể cường tráng. Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng rực, hắc y nam nhân cùng một con hải đông thanh đậu trên vai đang hướng bên này đi tới. Nhìn tư thế đi đứng của nam nhân có chút khác thường, không cần phải nói cũng biết… hắc hắc…

Lý Tư Nam đôi mắt chớp động, bước đến nghênh đón.

“Liên Tranh này, có rảnh tán gẫu chút không?”

“…….Tiền bối có gì chỉ bảo?”

“Này thì…” Cho dù da mặt siêu dày, Lý Tư Nam cũng cảm thấy có chút khó mở miệng.

Chớp chớp mắt, hắn hạ giọng tiến đến bên tai nam nhân.

“……Nghe nói Hồng Diệp mỹ nhân về phương diện nào đó rất là… Quỷ súc?” Nếu không cần gì mua vong ưu hoàn để thả lỏng tinh thần làm chi?

“…Không, đó chỉ là lời đồn.” Hắc y nam nhân nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Ai nha? Vậy chẳng lẽ kỹ xảo của hắn không tốt, đấu đá bừa bãi? Mao đầu tiểu tử thật là… Hắc hắc.” Lý Tư Nam cười gian, mỹ nhân là sợ Liên Tranh chê mình mới mua vong ưu đan lén cho nam nhân uống?

“Hắn làm rất tốt.” Nam nhân còn thật sự suy tư một lúc mới trả lời, vẻ mặt nghiêm túc.

“…Ngươi thật sự không cần mua xuân dược?” Quên đi, chẳng thú vị gì cả, đi thẳng vào đề vẫn hơn.

“Chắc là không cần.” Biểu tình thực vô tội, trả lời thực mau lẹ.

“…….”

“…….”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Lý Tư Nam đột nhiên ôm bụng cười.

“Ta hiểu rồi. Nga yêu yêu, cười đau bụng chết thôi!”

“Ách?” Liên Tranh thực sự chẳng hiểu gì cả.

Lý Tư Nam nhìn nam nhân mặc dù cõi lòng nghi hoặc vẫn như trước vô diện biểu tình, sắc mặt không chút thay đổi, cười như điên.

Ai, Hồng Diệp mỹ nhân đáng thương, cái mà ái nhân của ngươi cần là một viên thuốc trị liệu… mặt than mới đúng! Cho dù ngươi có cố sức thế nào cũng vô dụng, bởi vì hắn sẽ không lộ ra vẻ mặt thích hợp được a!

>

~ Lời cuối sách ~

Hắc hắc, rốt cục hoàn thành, hô to một tiếng, ta yêu nam nhân mặt than này a! (PS: hình tượng Liên tả sử nhà ta là lấy từ “Truyện ngôn” của Tịch Mộ Dung nữ sĩ, bằng hữu nào có hứng thú có thể tìm xe thử ^__^)

Nói đến bối cảnh của truyện, đại bộ phận đều là sự thật từ lịch sử. Nhưng vì để gia tinh tính thú vị của tiểu tuyết, ta đã sửa lại mấy chi tiết cụ thể, mấy tiểu tuyết gia võ hiệp cũng thường xuyên lam vậy, hy vọng mọi người không cần để ý, hắc hắc hắc. Về phần Thải Thạch chi chiến, tuy quá trình giao chiến cũng không khác lịch sử cho lắm, nhưng mấy nhân vật anh hùng kiến công lập nghiệp…. đương nhiên đại bộ phận là ta hư cấu, để cho các nhân vật chủ chốt trong Thủy Tinh Đăng hệ liệt có thể xuất hiện hết. Hì hì.

Những người biết rõ giai đoạn lịch sử này đều có thể thấy, những chuyện Gia Luật Phong làm phần lớn đều lấy từ nhân vật lịch sử Gia Luật Nguyên Nghi, đương nhiên bối cảnh sinh ra cùng kết cục kỳ thật hoàn toàn bất đồng, tuổi cũng không giống. Nhưng là ta từ nhân vật này mà bắt đầu nảy sinh những ý niệm cơ bản để xây dựng Tiểu Phong nhà ta. Mặc khác, Hoàn Nhan Lượng cũng là chết sau trận này chứ không phải chết tại trận. Hơn nữa mặc dù hắn chết trong trận binh biến của Gia Luật Nguyên Nghi, nhưng Gia Luật Nguyên Nghi cũng không phải thoái ẩn giang hồ mà là trở về Kim nương tựa tân hoàng Hoàn Nhan Ung.

Còn về truyền thuyết của chánh chi Gia Luật tộc, căn cứ theo tư liệu ta tìm được, xác nhận là sau khi Đại Liệu diệt vong đã mai danh ẩn tích. Chi tộc thành lập Tây Liệu không phải là dòng chính. Mặc khác, thời gian khởi nghĩa của Tát Bát và Oa Oát cũng chỗ ghi thế này chỗ ghi thế nọ, ta chọn đại một trong số ghi chép đó. Tóm lại, dòng chính của tộc Khiết Đan từng thiết lập Đại Liêu vương triều tồn tại suốt hai trăm năm tới chỗ này đột nhiên biến mất trong sử sách. Chuyện này đến nay vẫn còn là một bí ẩn không lời giải đáp khiến không ít các sử gia hoang mang. Ta tài sơ học thiển, chỉ có thể dùng lịch sử chế tiểu thuyết, không dám đảm bảo độ xác thực của nó ^_^

Ngoài ra, trong cố sự này, cả công lẫn thụ đều đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng bất luận họ làm đúng hay sai, sau khi qua được cửa ải khó khăn, nghênh đón họ chắc chắn là ngày mai tươi đẹp, cũng như câu “sau cơn mưa trời lại sáng” mà ta vẫn rất tin tưởng.

Mộc Vũ Linh Âm.

————————————————

Mặc Nhiên: thế là cuối cùng cũng đã kết thúc *tung hoa*.

Tranh ca, anh làm rất tốt, cứ thế đi đừng thay đổi, cứ chường cái bản mặt vô diện biểu tình của anh cho em nó tức chết chơi =))

Tiểu Phong, đáng đời ngươi a, lòng tự trọng của thằng đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng =)) Ai biểu ngươi hành hạ Tranh ca cho dữ, nửa đời còn lại của ngươi khổ rồi, suy nghĩ nát cả óc cũng không làm Tranh ca lộ ra vẻ hài lòng được đâu =)) Nhưng dù sao cũng khen ngươi một câu, rất có tinh thần hiếu học ~~~> “phải luyện tập thường xuyên mới nâng cao tay nghề” =))

Tiểu Thu a, thật đáng thương cho em, từ đầu đến tận cuối truyện đều bị người ta xem như con nít:)) Nhưng quả thật rất hâm mộ sự may mắn cùng quái lực của em, thích nhất đoạn em cầm cây đập đầu Tiểu Phong liên miên nha =))

Mạn Lâm tỷ, chúc mừng tỷ đã tìm được lang quân như ý:X

Chu Lập Tần ơi là Chu Lập Tần, em hai mươi tuổi đầu rồi sao còn khờ thế, lấy lòng con gái là phải son phấn nước hoa gel dưỡng tóc, nhà em bán mấy thứ đó sao em hổng lanh lẹ chút nào cả (-___-), phải chào hàng mọi lúc mọi nơi, tìm cách đẩy mạnh tiêu thụ như bạn Dược sư ấy. Hết chuyện đi nghe lời Tiểu Phong đào ao sen mần chi, cái đó là cháu nó và bồ cháu nó thích, chứ chị Lâm có thích đâu. Bồ cháu nó lại là người cũ trong lòng chị, em làm thế chẳng khác nào chọc ngoáy vào nỗi đau của chị, chị chưa đạp em xuống hồ là đã may mắn lắm rồi =))

Dược sư nga, thật sự rất muốn biết những chuyện về ngươi 8->, cũng như việc ngươi sẽ đè người ta hay bị người ta đè =))

Ngoài ra, nếu ai muốn xem thêm những truyện khác cùng hệ liệt Thủy Tinh Đăng này thì vào phần mục lục của Hồng diệp, mình có dẫn link trong đó.

Haiz ~ Có gặp gỡ thì phải có chia tay, chúng ta hãy để Tiểu Phong và Tranh ca tiêu dao khoái hoạt qua ngày tháng đi, làm phiền họ hoài có ngày Tiểu Phong lại nổi điên thả rắn cắn tụi mình thì khổ =)) Giờ chúng ta hãy chuyển sang làm phiền hai cặp đôi mới: Phượng Thiên Tường x Na Hào Lặc cùng với Ly Khế x Thiên Tuyền để xem họ vờn nhau như thế nào:))