Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 97




Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Việc này nhất định phải giấu giếm những người khác trong Hạ gia, nếu để Hạ gia phái người đi đón thì tất cả mọi người sẽ biết Hạ gia cũng tham gia vào chuyện này, sau này dù vàng về tay ai đi chăng nữa thì chuyện này vẫn sẽ đem lại rất nhiều rắc rối cho Hạ gia.

Vì thế nên Peter Vương và Ngu Sùng Nghị không nhờ ai giúp đỡ mà chỉ có thể tự mình lên đường.

Sau khi hai người rời đi, Hồng Đậu cảm thấy cực kì mệt mỏi, lúc đi ngang qua hành lang có cửa sổ lớn sát đất, cô dừng bước, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đáng lẽ giờ này trời phải sáng rồi, nhưng nhìn ra xa, ánh sáng cứ nhàn nhạt, bóng cây thưa thớt, tất cả đều mông lung u ám, đêm tối chưa từng dài và lâu đến như vậy, hình như ánh rạng đông vẫn còn rất xa xôi.

Đứng yên hồi lâu, cô giơ tay sờ mặt viên kim cương trước ngực, lúc Hạ Vân Khâm đi cô vốn muốn hỏi anh: "Kim cương cứng rắn hơn vàng, vậy thứ cứng hơn kim cương thì gọi là gì?"
Qua một đêm khó khăn dài dằng dặc, đáp án đã trở nên cực kì rõ ràng, bây giờ điều cô cảm thấy may mắn nhất chính là lúc anh rời đi, cô đã không hề che giấu tình yêu của mình dành cho anh.

Bây giờ cả anh và cô đều đang trong dầu sôi lửa bỏng, điều duy nhất mà cả hai cùng có thể làm chỉ là nâng cao cảnh giác mà thôi, mong là tình yêu dạt dào của cả hai người có thể hóa thành sức mạnh vô hạn, giúp cô và anh cùng sánh vai nhau vượt qua những cửa ải khó khăn của năm tháng.

***

Người ở trước cửa nhà máy bóng đèn Semo đã bỏ chạy từ lâu, trước mắt thì nơi này đã trở thành nơi thu nhận dân chạy nạn tạm thời.

Trong tô giới chung, có hai chỗ không rõ lai lịch khác cũng bị nghi ngờ là nơi giấu vàng: nhà máy thuốc lá Dunby và một tòa nhà do người Pháp khởi công xây dựng, vì luôn bị bỏ trống nên vẫn chưa bố trí phòng ngự, cũng chật ních người dân dắt díu nhau tới.
Ba chỗ này hoặc là từng có lời đồn có ma hoặc tự dưng bị bỏ trống từ 10 năm trở lên, nếu không phải đột nhiên khai chiến sớm hơn dự định thì các anh phải kiểm tra kĩ từng nơi một.

Theo đề nghị của Hạ Vân Khâm thì bây giờ họ không theo dõi ba chỗ này nữa mà chuyển sự chú ý sang những nơi khác.

Đã đến gần trưa, khu vực này vẫn hoàn toàn bình thường, đồng nghiệp đi ra ngoài tìm tư liệu cũng trở về rồi.

Người này họ Lưu, đang làm việc ở một tòa soạn báo ở khu Tây, hiểu rõ tình hình của tô giới chung hơn những người khác, vừa vào cửa đã nói: "Tôi đã kiểm tra lại các tư liệu kiến trúc trong tòa soạn một lượt rồi, Vân Khâm nói không sai, trong tô giới chung đúng là có hai tòa nhà 10 năm trước đã từng bị bỏ hoang sau đó lại được sử dụng lại, một chỗ là trường tiểu học Bồi Anh do giáo hội Anh thành lập, trường học được thành lập 10 năm trước, vì giáo hội tạm thời bỏ chạy, không đủ kinh phí giảng dạy nên đã đóng cửa ngôi trường này, mãi tận một năm sau mới bị chính phủ tiếp quản và mở lại, hiện có khoảng 100 học sinh nhưng đêm qua sau khi khai chiến thì tất cả đều đã bỏ chạy rồi."
Tiểu học. Mọi người âm thầm nhíu mày, điều này đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều phòng, việc tìm kiếm sẽ gặp kha khá phiền phức.

"Chỗ còn lại chính là hộp đêm Minh Châu, được xây dựng bởi hội thương mại Anh, tổng cộng có ba lầu, bên trong lẫn bên ngoài được xây dựng vô cùng xa hoa thì không nói, ngoài ra còn có cả quán bi-a và sân quần vợt nữa, sau đó hội thương mại xảy ra lục đυ.c nên đã phải đóng cửa mất vài năm, gần đây

được một thương nhân người Bồ Đào Nha tiếp quản mới hoạt động lại lần nữa, nhưng vì không nằm ở khu nhộn nhịp nên chuyện làm ăn kinh tế rất ế ẩm, đã sắp đóng cửa rồi, lúc nãy tôi cũng đi ngang qua thử xem thì thấy có vẻ hộp đêm sợ bị người dân tị nạn tràn vào nên đã đóng cổng lại, bên ngoài còn có mấy bảo vệ người Ấn Độ canh gác."

Rhyt nói: "Trường tiểu học thì thôi khỏi nói, hộp đêm thì ngày nào chẳng có kẻ đến người đi, dựa vào tác phong thống nhất từ trước tới giờ của quân địch thì chỉ cần hơi khả nghi thì chúng sẽ lập tức ra tay gϊếŧ người để nơi đó bắt buộc phải dừng mọi hoạt động lại, nếu nghi ngờ hai chỗ này giấu vàng thì chúng đã ra tay rồi. Nhưng mãi đến tận lúc khai chiến, dù là trường tiểu học Bồi Anh hay hộp đêm Minh Châu cũng đều chưa từng ngừng làm việc, có thể thấy mấy năm nay, quân địch và Ngũ Như Hải không hề nghi ngờ hai chỗ này."

Ánh mắt Dư Duệ lập tức lóe lên ánh sáng thắng lợi: "Nếu trước kia chúng đã không nghĩ ra thì bây giờ sắp chiến tranh rồi, chắc cũng sẽ không lãng phí nhân sự để theo dõi hai chỗ đó đâu, đây là cơ hội hiếm có, chỉ cần đến trước một bước, lấy đống vàng rồi nhân lúc màn đêm buông xuống thì chuyển chúng ra khỏi khu vực này, các vị tiền bối, chúng ta có thể xuất phát lúc trời tối không?"

Hạ Vân Khâm hỏi: "Hiện tại trong trường tiểu học Bồi Anh có bao nhiêu người dân?"

Mũi của lão Lưu bị gió lạnh bên ngoài thổi đến nỗi đỏ cả lên, ông ta xoa tay đáp: "Chỗ này ở khu Trung, khá hẻo lánh, cách chiến khu cũng rất gần, người dân sợ súng đạn nên thà chen chúc ở mấy chỗ bình yên của khu Tây và khu Nam cũng không chịu tới chỗ đó, lúc nãy theo tôi thấy, trong trường tiểu học không có nhiều dân chạy nạn lắm đâu, nhưng ước chừng cũng khoảng mười người."

Dừng một chút lại nói: "Giờ cũng đã vào mùa đông rồi, buổi sáng còn đỡ, trời vừa tối là gió lớn bắt đầu thổi liên tục, dân chạy nạn trước mắt không có nhà để về, có thể tìm được chỗ che mưa chắn gió đã không dễ dàng rồi. Muốn đi vào tìm kiếm, trước hết phải dẫn những người dân này ra đã."

Hạ Vân Khâm suy nghĩ một chút: "Nếu chỉ có hơn mười người thì cũng quá khó để dẫn họ sang chỗ khác, khoảng sau nửa đêm, Dư Duệ cầm lương thực cứu tế và thuốc men mà chúng ta đem theo ra cổng trường để phân phát, nhân lúc người dân ra ngoài xếp hàng để nhận đồ thì chúng ta có thể tranh thủ đóng cửa trường rồi nhanh chóng lục soát một lượt."

8000 thỏi vàng, chỉ cần kiểm tra kĩ một lượt, dù chúng được giấu dưới đất hay trong tường thì vẫn có thể tìm ra thôi.

Dư Duệ phấn chấn gật đầu: "Được."

Hạ Vân Khâm sờ cằm, lại nói: "Dù người dân chạy nạn ở trường Bồi Anh ít đi chăng nữa, cũng không thể bỏ qua trường hợp có quân địch trà trộn vào, đề phòng bọn họ phát tin tức gọi cứu viện, trước khi phân phát lương thực cứu tế, đầu tiên chúng ta nên khống chế cả trong lẫn ngoài trường học, nếu trong trường tiểu học không tìm được vàng, chúng ta lại đến hộp đêm Minh Châu cũng không muộn. Đúng rồi, Đoạn gia đột nhiên chen chân vào chuyện này, để tránh xảy ra sai sót, tốt nhất là cứ phái người đi theo dõi họ đi."

Có một người trẻ tuổi tên là Trần Trung đứng lên nói: "Chiếc xe kia của Đoạn gia rất dễ nhận biết, để chúng tôi đi theo dõi cho."

Rất nhanh mấy người rời đi liền trở về: "Mấy chiếc xe của Đoạn gia đã đi về hướng tô giới Pháp rồi, chưa muốn trở về, nhưng nhìn có vẻ như đã từ bỏ việc tìm vàng và định quay về khu vực an toàn."

Hiện tại cũng không có nhân lực để phái đi, Hạ Vân Khâm gật đầu: "Thời gian để tìm vàng cũng không có nhiều, không thể giảm số người được nữa, mặt khác ở chỗ nhà máy bóng đèn Semo và mấy tòa nhà có lời đồn có ma, lẽ ra cần để lại mấy người làm xáo trộn tầm mắt của quân địch."

Có người nói: "Chúng tôi không hiểu kiến trúc cũng không hiểu về vết tích học, coi như tới đó cũng không giúp được gì, để chúng tôi ở lại cho."

Hiện tại người ở chỗ này đều là đồng chí già giàu kinh nghiệm, Rhyt và Hạ Vân Khâm đồng ý với đề nghị này, một nhóm nhỏ ở lại đây để bất cứ lúc nào

cũng sẵn sàng làm rối loạn tầm mắt quân địch, nhóm còn lại chờ trời tối thì lập tức xuất phát đến trường tiểu học Bồi Anh. Một khi tìm được vàng, Rhyt sẽ lấy thân phận là nhân viên cứu viện quốc tế ở Thượng Hải, còn những thành viên khác ngụy trang đống vàng thành thuốc men cấp cứu để đưa tới chỗ cần đưa.

Sau khi lên kế hoạch xong xuôi, Rhyt nói: "Chúng ta chỉ có thời gian là một buổi tối, dù thành công hay không, đến sáng mai nhất định phải rút lui toàn bộ."

Hạ Vân Khâm nghe xong thì đứng lên đi tới bên cửa sổ, im lặng một lúc mới giơ tay nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi người đồng nghiệp gọi điện thoại ở góc phòng: "Đường dây điện thoại vẫn chưa kết nối được à?"

"Vẫn chưa."

Hạ Vân Khâm không kìm nén được sự thất vọng, từ tối hôm qua tới giờ, anh và Hồng Đậu đã xa nhau gần 30 tiếng rồi, đột nhiên khai chiến, cô thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu tại sao đến giờ anh vẫn chưa trở về.

Bây giờ bị ngăn cách bởi mưa bom bão đạn, anh muốn gặp cô hơn bất kì lúc nào, muốn thấy cô cười, muốn bóp má cô, muốn đấu võ mồm với cô.

Dù không thấy được người nhưng nghe thấy tiếng của cô thôi cũng tốt lắm rồi.

Nhớ lại tình huống tạm biệt tối hôm qua, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khóe miệng vô tình cong lên, sau anh đó lại vội cúi đầu xuống lấy điếu thuốc để che giấu.

Lúc đó cô đứng trên bậc thang, nói rằng "em yêu anh", ánh đèn phản chiếu lên lúm đồng tiền vui vẻ của cô, dáng vẻ và giọng nói của cô đều dịu dàng như thế, khiến lòng người cũng muốn tan chảy, chỉ cần nhớ tới những điều này, trong lòng anh dường như được dòng suối nóng ngọt ngào nuôi dưỡng, lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng.

Lúc đang ngây người nghĩ ngợi thì đồng nghiệp ở đằng sau đã bắt đầu sắp xếp con đường vận chuyển vàng, tiếng mọi người bàn bạc truyền vào tai anh, nỗi nhớ nhung thắm thiết cũng chỉ có thể yên lặng cất giấu vào tận đáy lòng, anh dập tắt điếu thuốc, giữ vững tinh thần trở lại cạnh bàn, vừa đi vừa tự nói với mình, muộn nhất là sáng mai, muộn nhất là sáng mai anh có thể thấy cô rồi.

***

Suốt một ngày trời, cũng may là bom đạn đã ngừng lại, nhưng vì người dân chạy nạn không ngừng tràn vào nên các vùng lân cận càng ngày càng lộn xộn.

Như bọn họ dự đoán, nhà máy bóng đèn Semo thu nhận một lượng lớn người dân, nhưng mà ba phe kia lại không hề có hành động nào bất thường, chỉ cần suy nghĩ đều sẽ biết đạo lý rút dây động rừng, các phe đều bình tĩnh đợi động tĩnh từ đối phương. Bất giác, trong tiếng pháo nổ ầm ầm, bọn họ chào đón hoàng hôn.

Dựa theo kế hoạch đã vạch ra, trước khi màn đêm buông xuống, một nhóm người sẽ đến nhà máy bóng đèn Semo và ba chỗ khác để phục vụ dân chạy nạn, những người còn lại thì đi tới trường tiểu học Bồi Anh của khu Trung.

***

Đoạn gia rời khỏi nhà máy bóng đèn Semo rồi lại đi tới nhà máy thuốc lá bỏ hoang có tin đồn có ma, cứ đến mỗi chỗ đều lấy bản kiến trúc ra để tiến hành nghiên cứu.

Sau khi lần lượt tìm ba chỗ có khả năng giấu vàng nhất, Đoạn Minh Phong quyết định từ bỏ kế hoạch tìm vàng. Lấy giấy thông hành ra, lái xe quay về tô giới Pháp: "Chỗ này nhiều người, khá hỗn loạn, không nói đến việc có giấu vàng hay không, dù có đi chăng nữa thì chỗ này quá đông người dân, chúng ta phải chuyển vàng kiểu gì? Huống chi còn có nhiều người nghĩ đến đống vàng này, đến lúc đó chưa cần tìm được vàng thì anh em chúng ta đã mất mạng trước rồi, nhân lúc vẫn còn chưa quá hỗn loạn thì nên về thôi."

Trên đường trở về, Đoạn Minh Ba luôn cố gắng khuyên nhủ: "Anh cả, anh luôn nghiên cứu mấy kiến trúc phương Tây của Thượng Hải, giờ cũng đã đến đây rồi, vì sao không thử một chỗ nữa? Em gái nói đúng, từ lâu Đoạn gia đã là cái vỏ rỗng, ngày tháng lấy Đông đắp Tây còn phải kéo dài đến khi nào đây? Hôm qua đến nhà chị chồng của Minh Y nói chuyện lâu như vậy, rồi lúc về nhà còn mất cả ngày để chọn ra mấy tòa nhà đáng nghi, sao có thể cứ thế mà bỏ phí công sức ấy được? Nơi này có một phe khác đang chú ý tới, sao không đi những chỗ hẻo lánh khác thử vận may, dù tìm thấy hay không thì vẫn kịp rời đi mà."

Đoạn Minh Phong nghe xong vẫn chưa tiếp lời, mãi đến tận khi tới biên giới của tô giới mới ngừng xe lại, yên lặng rất lâu mới thấp giọng nói: "Em nói cũng đúng, cứ từ bỏ như vậy anh không cam tâm, nhưng những chỗ chúng ta có thể nghĩ ra thì nhất định người khác cũng có thể nghĩ tới, ở đây chúng ta không có cơ hội ra tay, chỉ có thể đến khu Trung xem xét thôi, anh nhớ chỗ đó có mấy kiến trúc của người phương Tây, vì không có lời đồn quái lạ lại không có tiếng tăm gì, bây giờ chỗ đó rất gần chiến trường, nghĩ lại thì không có người dân nào dám tới đâu, nếu không tìm được, thà rằng trở về tuyên bố Đoạn gia phá sản cũng tuyệt đối không dính vào vũng nước đυ.c này một lần nữa"

Chính thức tuyên bố Đoạn gia phá sản? Sắc mặt Đoạn Minh Ba tái mét, đối với người Đoạn gia kiêu ngạo cả đời mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là một đả kích trí mạng.

Cũng may ít nhất đã thuyết phục được anh cả, nói xong anh ta lập tức chuyển tay lái, quay đầu trở về tô giới chung.

Muốn đi vào khu Trung nhất định phải đi ngang qua khu Bắc, chạy được một đoạn, lái vào một góc quảng trường hẻo lánh, dừng lại xem phương hướng một hồi, đang định tới khu Trung, đúng lúc này một chiếc xe khác cũng trùng hợp đi ngang qua, lúc lướt qua, người trên xe thoáng nhìn thấy bản kiến trúc trong tay Đoạn Minh Phong, vội thấp giọng nói: "Lão Điêu, mau nhìn xem, trong tay người kia đang cầm bản kiến trúc đấy."

Lão Điêu là một kẻ khá mập mạp, nghe xong ông ta liền nhìn về phía trước, ngạc nhiên nói nhỏ: "Người Đoạn gia? Nghe nói Đoạn Minh Phong học

về kiến trúc, lúc này dám mạo hiểm lửa đạn đến đây, chẳng lẽ biết chỗ giấu vàng ở đâu?"

"Bọn họ muốn đến khu Trung sao?" Người ngồi đằng trước chần chừ nói: "Khu Trung không có bất kỳ tòa kiến trúc nào có lời đồn có ma cả, nếu thật sự tham gia tổ chức nào đó thì sao có thể ngu ngốc đến mức lấy bản kiến trúc ra xem công khai như thế chứ, chắc chỉ đơn giản là nghe phong thanh nên muốn tới đây tìm thử thôi, không cần chúng ta ra tay, sẽ có người đối phó với bọn họ, cấp trên nói rồi, vàng nằm ngay trong mấy tòa kiến trúc bỏ trống ở khu Bắc, bây giờ chúng ta không đủ nhân lực, nên tập trung vào một nơi chính xác thôi, thực sự không nên gây rắc rối."

Lão Điêu không đồng ý: "Bọn họ nói ở khu Bắc, chúng ta cũng chỉ tìm ở khu Bắc thôi sao? Cấp trên chỉ để ý đến kết quả, chưa bao giờ hỏi quá trình, cậu là người phụ trách của trạm liên lạc ở Thượng Hải, lỡ như không tìm được vàng, chúng tôi còn đỡ, cậu lấy cái gì để bàn giao với cấp trên? Theo tôi thấy, tốt nhất phái mấy người theo dõi người Đoạn gia, không tìm được thì cũng bỏ đi, nếu bọn họ tìm thấy thì đúng lúc chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng."

"Vớ vẩn, biết rõ ở đâu thì bọn họ lại chỉ dẫn theo vài ba người hầu đi ra ngoài chắc?" Chần chừ một chút, người đó lại sửa lời nói: "Được rồi, ông phái hai người theo dõi người Đoạn gia đi, tốt nhất tìm mấy người có kinh nghiệm lão luyện, không có tin thì kịp thời rút về, nếu có tin thì ngay lập tức trở về truyền tin."

Lão Điêu suy nghĩ một chút mới nói: "Để tôi đi mời "hai người" kia, mọi người đều chú ý đến khu Bắc, lúc này chắc bọn họ còn dẫn theo con cái lẫn trong đám người chạy nạn, khả năng của hai người này rất giỏi, mấy năm nay chấp hành nhiệm vụ hầu như chưa xảy ra sơ xuất bao giờ, tôi đi thông báo với họ, bảo họ dẫn mấy người đi theo dõi."

***

Trước khi lên đường, Peter Vương nhớ tới lời của Hồng Đậu, vốn định đi rồi lại tạm thời quay về văn phòng thám tử một chuyến.

Lên lầu, ông và Ngu Sùng Nghị cùng nhau mang mấy tài liệu kiến trúc ở

Thượng Hải lật ra xem.

Cố gắng lật từng cái, tìm ra được mấy kiến trúc bỏ trống hơn 10 năm còn chưa đủ, lại tìm thêm mấy kiến trúc đã từng bỏ trống rồi được sử dụng lại.

Giấy tờ tư liệu không tiện mang theo bên người nên phải cố gắng nhớ từng cái một.

Làm xong tất cả đã gần tới giữa trưa, nhưng theo lời Peter Vương nói thì đây gọi là mài dao mất thời gian nhưng không làm mất kỹ thuật đốn củi. Cứ thế, đợi đến lúc hai người vượt qua phong tỏa của khu Bắc thì cũng đã là hoàng hôn rồi.

Trừ khẩu súng trong ngực thì hai người chẳng mang theo gì cả, vừa đến khu Bắc Peter Vương liền dừng xe lại. Vì cân nhắc đến sự an toàn, mỗi lần trước khi hành động đều sẽ điều chỉnh lại địa điểm gặp gỡ, Peter Vương cũng không đoán được nơi hoạt động lần này của mấy người Hạ Vân Khâm, đi đi lại lại ở quảng trường, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Hai người lẫn vào trong đám đông, lần lượt tới nhà máy bóng đèn Semo, nhà máy thuốc lá Dunby và quanh quẩn gần mấy tòa nhà bị bỏ trống, nhưng năm ngoái Peter Vương mới được Hạ Vân Khâm giới thiệu nhập hội, đến nay vẫn chưa gặp mặt nhiều thành viên của tổ chức, xoay một vòng, đừng nói là Hạ Vân Khâm và Rhyt, ngay cả những thành viên khác của tổ chức cũng không thấy đâu.

Vòng qua vòng lại tới 8 giờ tối, niềm tin của Peter Vương rốt cuộc cũng dao động, dừng xe nghĩ lại, nghĩ đến lời nói của Hồng Đậu một lần nữa, ông ta nói với Ngu Sùng Nghị: "Tôi cảm thấy chúng ta không nên lãng phí thời gian

ở khu Bắc, lỡ như chúng ta không tìm được mấy người Hạ Vân Khâm mà lại gặp phải Bành thợ may và Hướng Kỳ Thịnh trước thì cũng không ổn. Hay cứ làm theo lời Hồng Đậu nói, thử đổi hướng suy nghĩ xem."

Tuy rằng trí nhớ của Ngu Sùng Nghị không bằng Peter Vương, nhưng số lượng các khu có kiến trúc đặc biệt cũng không nhiều, suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy chẳng phải chúng ta nên rời khỏi khu Bắc sao?"

Peter Vương là một người đã quyết định thì không dễ thay đổi: "Đúng vậy, nếu như quả thật hướng suy nghĩ ngược của Hồng Đậu không sai, chúng ta nên đến mấy chỗ ở khu Trung tìm xem, chỗ đó cách chiến trường vừa gần vừa xa, thừa dịp trước khi tình hình trận chiến tệ đi, chúng ta đừng chậm trễ nữa, cứ thế đi thôi."

Ngu Sùng Nghị gật đầu, lấy súng ra vuốt rồi lại cất vào trong túi.

Nửa đêm rồi anh ta cũng không dám nghỉ ngơi, từ lúc bắt đầu cho tới giờ súng vẫn nằm trong túi, xuất phát từ năng lực cảm nhận được nguy hiểm của bản thân, lúc nào anh ta cũng trong trạng thái chuẩn bị bóp cò để đối phó với các tình huống nguy hiểm xảy ra bất ngờ.

***

9 giờ tối

Trường tiểu học Bồi Anh.

Vì gần chiến trường nên nơi này hoang vu hơn so với những tô giới ở khu Tây và khu Bắc, tiếng pháo ầm ầm truyền tới, mặt đất dưới chân chấn động, trái tim của tất cả mọi người cũng run lên.

Khiến mấy người Hạ Vân Khâm không nghĩ tới chính là, do số lượng người dân chạy nạn tạm thời tràn vào quá nhiều, mấy khu đã không chứa được nhiều người nữa, số lượng người dân bị ép chuyển tới trường tiểu học Bồi Anh nhiều hơn so với tưởng tượng của bọn họ, cộng lại khoảng 100 người.

Lão Lưu và Dư Duệ phân phát đồ ăn, quần áo và đồ dùng hàng ngày tạm thời ở một chỗ cách cửa khoảng vài trăm mét, lão Lưu là người thành lập tờ báo yêu nước, trước khi phân phát còn cố ý nói, vì đồng tình với sự kéo dài và gian khổ của trận chiến này, hễ là người dân quanh đây đều có thể tới nhận đồ theo đầu người.

Nói cách khác, một người có thể nhận một phần, cả một gia đình thì có thể nhận nhiều phần.

Nghe được lời này, mấy người dân vốn còn đang nấp trong trường học vội vàng chạy ra, đợi sau khi mọi người xông tới, mấy người lão Lưu cố ý giảm tốc độ mở hòm với rương ra, vì muốn nhận đồ ăn mà mọi người cực kỳ kiên nhẫn, thậm chí lão Lưu không cần mất công sắp xếp trật tự, mọi người đã tự giác đứng một hàng thật dài ở cửa chờ được nhận đồ.

Hạ Vân Khâm ngồi trong xe, cẩn thận nhìn người bên trong hàng dài, tạm thời chưa phát hiện vấn đề, anh liếc mắt ra hiệu với lão Lưu, ý bảo ông ấy cần phải cảnh giác, lúc này anh mới xuống xe, bước vào trường học để gặp Rhyt (Rhyt đã vào từ hướng khác). Thấy cửa trường học đã đóng, Dư Duệ cũng đi vào trường từ hướng khác, mấy người còn lại thì ở nguyên tại chỗ để bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành phòng thủ.

Nơi này tạm thời trời yên biển lặng, nếu thực sự vàng được giấu trong trường học thì không uổng công bọn họ tìm kiếm khổ sở mấy ngày nay, sắp hoàn thành xong việc lớn rồi.

Lúc này trong bóng đêm lại có một đám dân chạy nạn khổ sở kéo tới, trong đó có cặp vợ chồng một mập một thấp, trong ngực mỗi người đều ôm một đứa trẻ mũm mĩm, họ vội vã chạy tới cuối hàng, sắc mặt đầy vui mừng hỏi thăm người xung quanh: "Xếp hàng để nhận đồ ăn đấy à?"

Lão Lưu có kinh nghiệm lâu năm, ông đã sớm chú ý tới đôi vợ chồng này, thấy túi quần áo của bọn họ tuy khá lớn nhưng trong lòng lại đang ôm con cái, nếu giấu vũ khí thì chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng hai đứa bé mũm mĩm. Nghĩ như vậy ông hơi thả lỏng, để kệ bọn họ xếp cuối hàng, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn về phía đó.