Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Dư Duệ cực kỳ ngạc nhiên, đôi vợ chồng này nhìn rất bình thường, sao Hạ Vân Khâm lại đề phòng tới mức này, chẳng lẽ đây là thói quen của anh trong lúc chấp hành nhiệm vụ? Dù là ai đi chăng nữa thì cũng không tin tưởng?
Mọi người vừa nói dứt lời thì cả gia đình Bành thợ may đã bị dòng người chen lấn xô đẩy tới mức đứng không vững, hai đứa trẻ bị tiếng súng đạn phía xa dọa, cứ quấy khóc liên tục, trên lưng hai vợ chồng vốn đang đeo không ít hành lý, bị hai đứa bé quấy phá lại càng chật vật hơn, nói qua loa mấy câu với Hạ Vân Khâm rồi bất đắc dĩ đi hòa vào dòng người tiến về phía trước.
Trật tự ở tô giới chung đã gần như sắp sụp đổ, chỗ nào cũng có lính gác, các cửa hiệu hai bên đường đều đóng chặt cửa, những người bên trong cửa hàng đều biết bên ngoài đang loạn, nghe thấy tiếng bom nổ thì càng khóa chặt cửa lại.
Trong lúc đang hỗn loạn, đột nhiên có tiếng "rầm" vang lên, cánh cửa của một cửa hàng nào đó rơi mất một mảng lớn, mọi người nghe thấy tiếng liền ồ ạt chạy đến, tranh nhau cướp hàng.
Cánh cửa của cửa hàng phía sau lưng Hạ Vân Khâm đóng lại, tất cả mọi người bên trong phải liều mạng giữ cửa thì cửa hàng mới không trở thành nơi trú ẩn tạm thời của mọi người, vốn dĩ anh còn định kiểm tra kĩ lại thêm vài lần nữa, nhưng bây giờ tình hình trên đường đã mất khống chế rồi, đứng trên bậc thang thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt gặp, anh đành phải quay lại cửa hàng.
Rhyt nghe thấy tiếng Hạ Vân Khâm lên lầu, nhìn chằm chằm bên ngoài nói: "Vân Khâm, chiếc xe ở con đường đối diện kia có phải là của Đoạn gia không?"
Anh nhớ Đại thiếu gia Đoạn gia có một chiếc xe màu xanh sẫm, cả Thượng Hải cũng chỉ có vài ba chiếc xe có màu giống vậy, lần trước anh ta đến biệt thự Hạ gia thăm bệnh, anh có thấy chiếc xe này vài lần ở cửa ra vào.
Hạ Vân Khâm đi tới bên cửa sổ, cả kiểu dáng lẫn màu sắc của chiếc xe này đều rất đặc biệt, vừa nhìn đã biết đó là xe của Đoạn gia, nhưng xe đỗ quá xa nên không nhìn ra được trên xe có mấy người.
Dựa vào hướng chạy của xe thì hẳn là bọn họ vừa mới chạy qua nhà máy bóng đèn Semo.
Anh nhíu mày.
Mấy đời nhà Đoạn gia đều làm quan, gần đây mới học làm ăn buôn bán, có một xưởng đóng thuyền với một nhà máy dệt đều được đặt ở tô giới Pháp, bây giờ Hồng Khẩu khai chiến, tô giới chung đã loạn lạc, người Đoạn gia không ở tô giới Pháp đợi mà bỗng dưng lại chạy đến tô giới chung làm gì chứ?
Lúc này Dư Duệ ghép hai chiếc bàn lại, chấm nước vẽ trên mặt bàn nói: "Những tòa nhà và nhà máy bị bỏ trống hơn 10 năm ở tô giới chung tổng cộng có ba chỗ, xưởng bóng đèn Semo chúng ta vừa đi qua cách chúng ta gần nhất, năm đó vì làm ăn không thuận lợi, chỉ một năm đã đóng cửa, nghe nói ông chủ vì trốn nợ mà phải phẫu thuật thẩm mỹ rồi chạy tới phía Nam, đến nay vẫn không có tin tức. Chỗ thứ hai là..."
Mấy tài liệu này không nên mang theo bên người, trước khi ra ngoài phải nhớ kĩ toàn bộ, hôm qua là lần đầu tiên anh ta ra gặp nhóm của Hạ Vân Khâm, để có thể biểu hiện xuất sắc nhất có thể, anh ta đã nhớ cực kì kỹ từng chi tiết một.
Rhyt nhìn đồng hồ nói: "Ở trước cửa nhà máy bóng đèn Semo đang phát lương thực cứu tế, muốn đi vào nhất định phải đi qua chỗ nhà thờ, vậy thì không thể làm nổ nó được, cứ thế tìm thì chắc chắn sẽ bị chú ý, trước mắt chỉ có thể đợi lương thực cứu tế phát xong rồi tính, nói cách khác, chúng ta phải đợi khoảng một tiếng nữa."
Một tiếng đồng hồ quá dài, tình hình thay đổi trong nháy mắt, lỡ chẳng may mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát thì ngay cả chuyện trở về khu vực an toàn cũng khó mà làm được.
Hạ Vân Khâm suy nghĩ, không nói gì.
Rhyt nghi ngờ hỏi: "Vân Khâm, cậu có ý kiến nào khác à?"
Hạ Vân Khâm dựa lưng vào ghế tựa, chỉ vào chỗ dấu nước còn chưa biến mất: "Chúng ta đã tìm những tòa nhà bị đồn có ma lâu như vậy rồi, đến bây giờ đều không có chút thu hoạch gì, nhìn tình hình bây giờ, tôi nghĩ có khi nào ngay từ đầu chúng ta đã đi sai hướng rồi không? Nhưng nếu bây giờ cứ đi tìm lần lượt từng chỗ một thì cái giá phải trả sẽ quá lớn. Cho nên tôi đang thử nghĩ cách khác."
***
Hồng Đậu lâm vào vấn đề khó, hôm qua Hạ Vân Khâm đã cất mấy tấm bản đồ vào két sắt, mặc dù không nói chính xác thông tin liên quan đến vị trí của tòa nhà thứ bảy, nhưng từ những tư liệu anh để lại cũng không khó để tìm ra các manh mối liên quan.
Chìa khóa tủ bảo hiểm cô cũng có một cái, nhưng chính Peter Vương đã nói, bây giờ ai cũng đang muốn có đống vàng này, trước khi đưa bản đồ ra thì cô phải xác định được lập trường của Peter Vương đã.
Đến giờ cô chỉ biết vật liên lạc của tổ chức Hạ Vân Khâm là chiếc xe đạp, khẩu hiệu là ánh sáng và chân lý, chỉ với hai điều này thì sao cô có thể lấy được địa điểm hoạt động của tổ chức thông qua Peter Vương chứ.
Cô tuyệt đối không thể lấy sự an toàn của Hạ Vân Khâm ra mạo hiểm được, nếu cuối cùng vẫn không xác định được Peter Vương là bạn hay địch thì có nên đưa tin cho ông ấy không?
Cô tắt radio: "Vương thám tử, ông đợi ở đây nhé, tôi về phòng một lát."
Peter Vương kiềm chế sự sốt ruột của bản thân, gật đầu với Hồng Đậu.
Hồng Đậu vốn đã đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: "Vương thám tử, tôi nhớ lúc điều tra hiện trường, tuy rằng mấy chỗ dấu chân đó đều là cỡ 39, nhưng nhìn hình dáng dấu giày thì có lúc là nam, có lúc là nữ, nếu Vương thám tử nghi ngờ hung thủ là Hướng tiên sinh, vậy thì ít ra Hướng tiên sinh nên có một đồng bọn là nữ chứ."
Peter Vương ngẩn ra: "Tối qua sau khi điều tra được Hướng Kỳ Thịnh xong, mãi đến tận lúc nãy tôi vẫn nghi ngờ đồng bọn của ông ta là Khâu tiểu thư, nhưng cô cũng nói rồi đó, Khâu tiểu thư không đi giày cỡ 39, hơn nữa Hướng Kỳ Thịnh lại có địa vị cao trong tổ chức yêu nước, có khi ông ta đã tìm nữ đồng phạm của mình ở nơi khác, huống chi tôi còn tìm được cây bút máy ngòi vàng có khắc chữ Aurora ở ngoài nơi ở của Trần Bạch Điệp..."
Nói chung tất cả các loại manh mối đều chỉ về Hướng Kỳ Thịnh.
Vẻ mặt Hồng Đậu cứng lại: "Theo lời ông thì vì địa chỉ nhận thuốc là căn nhà đó nên Hướng Kỳ Thịnh mới trở thành nghi phạm, vậy tức là bất kì ai ở trong căn nhà đó cũng đều đáng nghi đúng không?"
Peter Vương khó hiểu nhìn Hồng Đậu: "Trừ Ngu gia ra thì tôi không tin bất kì ai trong tòa nhà đó cả. Nhưng vì tòa nhà này không rõ lai lịch nên trước kia chúng tôi cũng đã điều tra lý lịch của tất cả mọi người trong đó, tra đi tra lại thì cũng chỉ có thân phận của Hướng Kỳ Thịnh và Khâu tiểu thư là đặc biệt, còn vợ chồng Bành thợ may dưới lầu thì cũng giống Ngu gia, đều là những người dân cực kì bình thường."
Nhưng càng nói thì giọng ông ta lại càng trở nên hoang mang, nói xong câu đó thì miệng ông ta hơi há ra một lúc, rồi lại đột ngột ngậm lại.
Nhịp tim của Hồng Đậu lại tăng lên, cô vội kéo cửa đi ra ngoài, mặc dù tính cách của Peter Vương khá tùy tiện nhưng cũng không phải là người không có mưu lược, sở dĩ thà nghi ngờ Hướng Kỳ Thịnh cũng không chịu nghi ngờ vợ chồng Bành thợ may, nhất định là vì bối cảnh sạch sẽ của đôi vợ chồng này, mấy người Hạ Vân Khâm và Peter Vương cùng một tổ chức, chắc có chung nhận định với suy nghĩ này, chẳng trách từ trước tới giờ mỗi lần anh tới ngõ Đồng Phúc đều rất khách sáo với người Bành gia, không chỉ chào hỏi tử tế mà lại còn lấy kẹo cho hai đứa bé ăn nữa.
Càng nghĩ cô càng bước nhanh hơn, dù là vợ chồng Bành gia hay Hướng Kỳ Thịnh cũng đều là loại người khiến người khác cảm thấy khó cảnh giác, dù Hạ Vân Khâm có tính cảnh giác cao, lại còn ở chung với những người khác trong tổ chức đi chăng nữa thì cũng khó tránh khỏi trường hợp bị ám sát, đánh lén lúc thiếu cảnh giác.
Lúc rẽ sang góc khác, cô lại tình cờ nghe được tiếng Hạ Ninh Tranh nói chuyện với Dư quản gia, vốn dĩ cô muốn tránh mặt nhưng vì tình cờ nên cũng khó tránh khỏi nghe được vài câu.
Hạ Ninh Tranh hỏi Dư quản gia: "Đại thiếu nãi nãi ra ngoài khi nào?"
"Đại thiếu nãi nãi mới ra ngoài thôi ạ, nói là chiến tranh nổ ra rồi, nếu không tận mắt thấy thái thái và lão gia an toàn thì Đại thiếu nãi nãi sẽ không yên tâm."
Trong giọng nói của Hạ Ninh Tranh có phần không vui lại xen lẫn lo lắng: "Dù muốn đi thì cũng nên nói với tôi một tiếng để tôi đi cùng chứ. Ông mau chuẩn bị xe, tôi sẽ đến Đoạn gia đón cô ấy về."