Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Hạ Lan Chi đến vội mà đi cũng nhanh, mọi người trong phòng bỗng cảm thấy khó hiểu.
Đợi đến lúc phòng bệnh chỉ còn lại hai vợ chồng, Hồng Đậu hỏi Hạ Vân Khâm: "Em nhớ hồi trước anh có nói là chính phủ cũng đang tìm vàng, bây giờ anh rể bị triệu tập là vì chuyện này à?"
Hạ Vân Khâm thấp giọng nói: "Trong mấy phe tìm vàng thì bọn anh và chính phủ có thể coi là trăm sông đổ về một biển, mục đích hai bên đều giống nhau... Đều muốn dùng vàng để tiếp tế cho chiến trường bên mình. Tối hôm trước khai chiến bất ngờ, đáng lẽ chính phủ nên hành động ngay mới phải, nhưng mãi đến khi bọn anh tìm đến khu Trung thì vẫn chưa thấy người của họ đâu cả. Có thể thấy mặc dù chính phủ có kế hoạch nhưng lại đi sai hướng. Vì hai phe khác cũng đã kéo tới khu Trung nên bọn anh buộc phải ra tay trước thôi. Miễn là vàng không rơi vào tay phe địch và Ngũ Như Hải thì mấy chuyện sau này đều có thể bàn bạc với nhau sau."
Trước đó Hồng Đậu cũng đã nghe đại khái mọi chuyện từ anh trai và Peter Vương, biết mọi người đã tìm được vàng ở trường tiểu học Bồi Anh bên tô giới chung, cô lo lắng hỏi: "Thế vàng đã được chuyển ra khỏi tô giới chung chưa anh?"
"Bọn anh giao cho Rhyt và mấy đồng nghiệp của cậu ta từ lúc trời chưa sáng rồi, vàng đã được chuyển tới tiền tuyến dưới danh nghĩa là thuốc men của Hội Chữ Thập Đỏ."
Trong phút chốc cảm xúc Hồng Đậu lại trở nên rất phức tạp, cuối cùng chiến dịch của anh cũng thành công, coi như công sức các anh bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng: "Anh trai nói vợ chồng Bành thợ may thậm chí còn lấy hai đứa bé ra làm bom thịt người để tấn công các anh, bình thường nhìn họ đối
xử với hai đứa bé như con ruột, nào ngờ lại chỉ để che giấu thân phận của bản thân. Bạch Hải Lập và nữ y tá cũng do họ gϊếŧ hả anh? Thân phận thực sự của họ là gì vậy? Hai đứa bé ở đâu ra?"
Cô hỏi một lèo, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa giòn giã, Hạ Vân Khâm mỉm cười, Hồng Đậu vui tươi của anh trở lại rồi, "Trên đường về bọn anh đã xác nhận thân phận của họ rồi, họ là sát thủ do Ngũ Như Hải huấn luyện, còn hai đứa bé thì tất nhiên là con nuôi, tạm thời bọn anh vẫn chưa tra ra được trước kia hai đứa trẻ ở viện mồ côi hay ở chỗ nào khác. Còn Bạch Hải Lập bị họ gϊếŧ vì ông ta có tranh chấp với Ngũ Như Hải, y tá thì gϊếŧ để tòa nhà bị bỏ hoang. Peter Vương nói sáng nay ông ấy đến biệt thự Hạ gia là vì địa chỉ của thuốc và thân phận của Hướng Kỳ Thịnh, vốn dĩ ông ấy tưởng Hướng Kỳ Thịnh là hung thủ, nhưng về sau được em nhắc nhở ông ấy mới nghi ngờ cả vợ chồng Bành thợ may."
Hồng Đậu tỏ vẻ kiêu ngạo: "Nếu địa chỉ đến của kiện hàng là tòa nhà ở ngõ Đồng Phúc thì tất nhiên tất cả mọi người trong tòa nhà ấy đều đáng nghi như nhau, dấu chân ở hiện trường lúc là của nam, lúc là của nữ, mà dáng người Bành thợ may thấp bé, Bành thái thái lại cao to, cũng có khả năng cỡ chân của hai người đó đều là 39, nghi ngờ Hướng Kỳ Thịnh thì sao lại không cân nhắc khả năng đó là vợ chồng Bành thợ may?"
Hạ Vân Khâm cười gật đầu, thật lòng khen cô: "Tầm hiểu biết của vợ anh rộng thật đấy."
Hồng Đậu cũng nhận ra anh đang cố ý trêu chọc cô, hừ lạnh một tiếng, nể tình bây giờ anh đang bị thương, tạm thời không so đo với anh mà chỉ thúc giục: "Vậy bây giờ hai đứa bé kia đâu rồi?"
"Peter Vương tìm người chăm sóc hai đứa trẻ rồi, đứa lớn hình như 5 tuổi, đứa nhỏ mới 2 tuổi, bây giờ được cứu ra khỏi tay vợ chồng Bành thợ may là một chuyện, sau này thế nào thì bọn anh còn phải thương lượng đã."
Hồng Đậu hơi ngẩn ra, ngày thường ra ra vào vào cô cũng hay gặp hai cậu bé nhỏ mập mạp ấy, kể ra thì cũng đáng thương, đúng là nên cân nhắc cẩn thận trước khi quyết định sắp xếp cuộc sống sau này của hai đứa.
Cô nhìn anh: "Còn chuyện Hướng Kỳ Thịnh thì sao?"
Hạ Vân Khâm kể: "Trước khi đến khu Trung anh đã gặp vợ chồng Bành thợ may đang dẫn hai đứa bé giả vờ chạy nạn ở khu Bắc, không hiểu sao sau đó họ lại chạy qua khu Trung, kế hoạch của bọn anh mới được đặt ra, vốn dĩ bọn họ đang tập trung ở khu Bắc, theo lý thuyết thì không thể chạy qua khu Trung nhanh như vậy được, sau đó nghe tin anh em Đoạn gia lại bị thương gần trường tiểu học Bồi Anh, bọn anh mới nghi ngờ vợ chồng Bành thợ may đã theo chân họ tới khu Trung, vì Đoạn Minh Phong là chuyên gia về ngành kiến trúc, anh ta đang muốn tìm vàng, nhưng những chỗ khác có quá nhiều người, không tiện ra tay nên mới đi bừa qua khu Trung, nào ngờ không những dẫn theo vợ chồng Bành thợ may đến mà còn có cả nhóm người Hướng Kỳ Thịnh nữa."
Hồng Đậu ngạc nhiên: "Đoạn gia cũng tham gia vào chuyện tìm vàng?" Bảo sao hai anh trai của Đoạn Minh Y lại bị thương, bảo sao sáng nay Hạ Vân Khâm lại dùng ánh mắt như vậy nhìn Đoạn Minh Y.
Từ từ, nếu đúng là vậy thì tức là nhóm của Hạ Vân Khâm bị thương cũng do Đoạn gia rước họa?
Hạ Vân Khâm lạnh lùng kể tiếp: "Sau khi Peter Vương và anh vợ thấy bọn anh, cả nhóm lập tức lên đường mang vàng đi rút lui, đi được nửa đường thì gặp nhóm Hướng Kỳ Thịnh, lúc đó mới biết là Đoạn gia bị tấn công, mặc dù họ có mang theo súng nhưng lại chưa đủ kĩ năng, Đoạn Minh Phong trúng đạn ở hai bên đùi, Đoạn Minh Ba thì mất một cánh tay, người hầu thì bị đối phương gϊếŧ gần hết, cuối cuộc chiến thì cả hai anh em họ đều ngất đi. Bề ngoài thì Hướng Kỳ Thịnh là giảng viên trường Aurora rồi còn là thành viên của tổ chức yêu nước, nhưng thân phận thật sự thì là người của địch. Em còn nhớ vụ ám sát Ngũ Như Hải ở rạp hát không?"
Hồng Đậu gật đầu, sao có thể quên được chứ, sau khi tự tay gϊếŧ hung thủ cuối cùng - Bạch Phượng Phi, thầy Nghiêm đã uống thuốc độc tự sát, các cô đã hết lời khuyên nhủ thầy đi bệnh viện thì đúng lúc đó lại có tiếng súng trong rạp, càng về sau càng hỗn loạn.
Hôm sau báo chí có đưa tin liên quan tới vụ ám sát này, tiếc là nó vẫn thất bại, tên bán nước Ngũ Như Hải lại trốn thoát.
Hạ Vân Khâm giải thích: "Lần hành động ấy là do anh và tổ chức yêu nước của Hướng Kỳ Thịnh cùng nhau lên kế hoạch, lúc đó bọn anh tìm mãi không ra nguyên nhân vì sao nhiệm vụ ấy lại thất bại, sau này điều tra ra được trong tổ chức có gián điệp, nhưng người đó là ai thì điều tra mãi không ra. Đêm hôm trước tranh cướp vàng, Hướng Kỳ Thịnh dẫn một đám sinh viên yêu nước theo để yểm trợ, mãi đến khi hai bên xung đột, vẫn có người không tin Hướng Kỳ Thịnh là người của quân địch."
Hồng Đậu hỏi tiếp: "Thế đêm đó Hướng Kỳ Thịnh đến khu Trung kiểu gì? Cũng bám theo Đoạn gia à?"
Hạ Vân Khâm lắc đầu: "Hướng Kỳ Thịnh và vợ chồng Bành thợ may sống cùng một tòa nhà, chắc đã sớm nghi ngờ đối phương rồi, sau khi khai chiến, ông ta gặp hai người này ở khu Bắc, sau đó lại thấy bọn họ chạy từ khu Bắc sang khu Trung thì đâm ra nghi ngờ, cũng đổi cách nghĩ mới đi sang khu Trung."
Hồng Đậu càng nghĩ càng tức giận: "Tóm lại Đoạn gia đã khuấy tung chuyện này lên, giờ họ cứ thế bỏ đi à? Rốt cuộc bọn họ thuộc phe nào thế, sao lại tham gia vào chuyện này?"
"Đơn giản là họ mê vàng, muốn nhân cơ hội này để kiếm chác một chút. Lúc đó anh không tiện đi lại nên không lộ diện, có đồng nghiệp khác đi ra hỏi han nhóm người hầu may mắn sống sót, anh em Đoạn gia ngất đi, mấy người kia bị dọa sợ mất mật, vừa hỏi họ liền kể hết chuyện ở tô giới chung, nói đại khái hai thiếu gia nảy lòng tham đi tìm thứ gì đó ở chỗ này, còn cụ thể đó là gì thì bọn họ không biết."
Hồng Đậu ngẩn người, thấp giọng nói: "Anh nghi ngờ chị dâu à?"
Hạ Vân Khâm cười mỉa: "Đoạn gia đã lâu không có ai làm quan, mấy năm nay còn kinh doanh thất bại, nghe nói tình hình tài chính bây giờ cực kỳ không ổn, thường ngày Đoạn Minh Y và chị cả khá thân thiết với nhau, quan hệ của Đoạn gia và anh rể cũng không tệ. Anh rể làm ở bộ tài chính chắc cũng mới được phân công lo chuyện thỏi vàng, anh đoán hoặc là Đoạn Minh Y biết được từ chỗ chị cả, hoặc là anh em Đoạn gia nghe được ở chỗ anh rể, nếu không thì đang yên đang lành chạy ra tô giới chung tìm đồ gì chứ?"
Hồng Đậu nhớ đến dáng vẻ hùng hổ muốn tìm Đoạn Minh Y tính sổ của Hạ Lan Chi, cô nói: "Lúc nãy chị cả đã nghi ngờ cô ta rồi à? Nếu chị cả biết thì chắc anh cả cũng sẽ biết ngay." Tình cảm giữa Hạ Ninh Tranh và Hạ Lan Chi cực kì bền chặt, nếu biết việc này liên lụy đến gia đình của chị cả, chắc chắn Hạ Ninh Tranh sẽ tức điên lên.
Hạ Vân Khâm trào phúng nói: "Đoạn Minh Y chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu, đầu tiên cô ta sẽ phủ nhận rằng anh em Đoạn gia không đi tìm vàng, sau đó sẽ càng không nhận việc tiết lộ bí mật về phía mình, nhưng bây giờ chính phủ đang điều tra, những người khác cũng điều tra, nhóm người hầu của Đoạn gia vẫn còn sống, muốn che giấu chuyện này cũng khó."
Trước giờ Hạ Vân Khâm lúc nào cũng lịch sự nhã nhặn, rất ít khi để lộ tâm trạng vui vẻ, cáu gắt của bản thân trước mặt người ngoài, đây là lần đầu tiên Hồng Đậu thấy anh dùng giọng điệu này để nói về người khác, Peter Vương cũng có kể với cô, nhờ thuốc nổ mà Bành thợ may ban tặng, đã có hai đồng nghiệp của anh bị nổ lòi cả nội tạng ra ngoài, hi sinh tại chỗ. Dù sao cũng là đồng nghiệp vào sinh ra tử, bây giờ Hạ Vân Khâm thù hận Đoạn Minh Y cũng là chuyện thường tình.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, thì ra mấy tiếng quan sát đã trôi qua, mặc dù đây là bệnh viện của tô giới Pháp nhưng vẫn có rất nhiều bệnh nhân được chuyển từ ngoài vào, hơn nữa bây giờ cũng không phải là thời bình, Trình viện trưởng kiểm tra xong liền bảo bác sĩ và y tá đến hộ tống Hạ Vân Khâm quay về biệt thự Hạ gia.
Hạ Mạnh Mai lập tức sai Dư quản gia và mấy người hầu khác nhanh chóng chuẩn bị xe, thoáng chốc trong phòng bệnh lại loạn cả lên.
Hồng Đậu đưa tay sờ trán Hạ Vân Khâm, thấy trên tay mình có dính chút mồ hôi, thuốc tê trên người Hạ Vân Khâm đã hết tác dụng, cảm giác đau đớn ập đến, vừa cử động liền chảy mồ hôi lạnh cả người, nhưng anh sợ mọi người lo lắng nên không dám để lộ ra.
Hạ Vân Khâm cũng sợ đến tối Hồng Đậu vất vả theo mình liền nhịn đau mỉm cười nói với Trình viện trưởng: "Bác Trình, bác chích cho cháu một mũi giảm đau hoặc cho thuốc giảm đau đi, nếu không đêm nay cháu chịu sao nổi ạ."
Hạ thái thái ngẩn người, quên mất vừa nãy con trai cười nói vui vẻ là nhờ thuốc tê, sắc mặt bà tái mét lại, vội nói: "Đúng đúng đúng, vết thương lớn như vậy chắc chắn là rất đau, viện trưởng kê cho chúng tôi ít thuốc giảm đau đi, ngày mai đi Trùng Khánh cũng phải chuẩn bị thật cẩn thận."
Trình viện trưởng cười nói: "Yên tâm, tôi chưa quên đâu, tôi dặn y tá rồi."
***
Đến biệt thự Hạ gia, lại mất một thôi một hồi mới có thể chuyển Hạ Vân Khâm lên giường, đến lúc mọi chuyện xong xuôi, Hạ Trúc Quân ghé vào thành giường, vuốt nếp nhăn trên tay áo của anh, "Anh hai, anh thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
Hạ Vân Khâm vốn luôn chú ý tới từng hành động của Hồng Đậu, thấy cô cứ thu cái này xếp cái kia, chỉ sợ cô vất vả, nghe thấy em gái hỏi mình, anh cụp mắt nhìn về phía Trúc Quân: "Khỏe nhiều rồi. Lúc nãy em gọi điện thoại cho ai mà lâu thế, mãi mới xong."
Hai má Hạ Trúc Quân đỏ bừng lên, che che giấu giấu nói: "Ngày mai lên đường đi Trùng Khánh rồi, em muốn gọi cho mấy cô bạn hay chơi cùng để thông báo thôi."
Nói xong, vừa ngẩng mặt lên thì thấy đôi mắt đen của anh hai đang nhìn mình chằm chằm, cô chột dạ rời mắt đi, nhìn sang Hồng Đậu: "Chị dâu, đợi khi chúng ta tới Trùng Khánh rồi, chị và anh hai định ở lầu mấy? Vườn hoa đằng sau biệt thự có mấy loại hoa rất đẹp, phòng lúc trước của em ở lầu một, đẩy cửa ra liền có thể ngửi được mùi thơm của hoa thược dược, tường vi bên ngoài, lúc xuân đến, mấy cành hoa còn đong đưa trong cửa sổ phòng em nữa đấy."
Hồng Đậu xoay người nhìn cô ấy, cố ý khép mắt tưởng tượng cảnh đẹp mà Trúc Quân kể, cười nói: "Chỉ nghe em nói thôi đã biết là rất đẹp rồi, chị không muốn chọn lầu một hay lầu hai gì cả, trước kia anh hai em ở phòng nào thế?"
Hạ Trúc Quân đứng lên, ân cần sờ bụng Hồng Đậu: "Chính vì lúc trước anh hai ở trên lầu nên em mới hỏi chị có muốn chuyển phòng không, bây giờ chị dâu có thai rồi, cũng không thể chạy lên chạy xuống cầu thang mãi được. Mẹ, mẹ xem con nói có đúng không?"
Giọng điệu cô rất hoạt bát, hẳn là tâm trạng đang khá vui, Hạ thái thái và Hạ Vân Khâm thoáng nhìn nhau, sau đó bà nhìn sang con gái: "Cũng phải, bây giờ anh trai con phải lau người. Ngày mai đi rồi, có rất nhiều chuyện cần phải làm đấy."
Mọi người rời đi, Hồng Đậu mới đến bên giường anh, nhẹ giọng nói: "Hai ngày anh đi, em tư nói với em khá nhiều về Dư Duệ, còn nói Dư Duệ cũng sẽ đi Trùng Khánh, em thấy có vẻ như em tư rất thích cậu ấy, chuyện này anh và cha mẹ phản đối hay tán thành thế?"
Hạ Vân Khâm chỉ gác tay ra sau đầu, im lặng nhìn trần nhà, nhưng bây giờ khi nhắc đến Dư Duệ thì vẻ mặt anh không còn đề phòng như trước nữa.
Cô dường như hiểu ra điều gì đó, "Các anh đã điều tra rõ lập trường của cậu ấy rồi à?"
Hạ Vân Khâm ừm một tiếng, coi như ngầm thừa nhận, im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nói tiếp: "Em tư thấy vui thì cứ kệ nó đi."
Lúc đó Dư Duệ ôm lấy đứa bé Bành thợ may ném tới, biết rõ là bom, nếu muốn sống chỉ cần quăng đứa bé đi là được, nhưng Dư Duệ lại do dự vì lo cho mạng sống của đứa bé, bản tính của mỗi người thường được bộc lộ rõ nhất trong thời khắc sinh tử, không giả tạo chút nào, chỉ làm theo bản năng mà thôi.
Anh kể lại chuyện này với cô, cuối cùng kết luận: "Có thể lo lắng cho một đứa bé không liên quan thì có thể xấu đến mức nào được chứ?"
Thấy Hồng Đậu lại ngẩn người, anh nói tiếp: "Nói chuyện của người khác cả buổi rồi, giờ đến lượt chúng ta, Hồng Đậu, bây giờ chân của anh không thể cử động, nhưng em lại mang thai, chúng ta thương lượng một chút, em tắm cho anh hay là anh tắm cho em?"
Hồng Đậu chậm rãi cúi người, lúc mặt hai người chỉ còn cách mấy centimet thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đen láy của anh, cười nói: "Kẻ "tàn tật" như anh định tắm cho em bằng cách nào thế?"