Honey

Chương 4




Du Tri Niên tức muốn nổ phổi! Khi nào mà hắn bị người ta chèn ép thành ra nông nỗi này?! Được lắm! Tiêu Ý Trì, để tôi xem tiếp theo cậu giở trò gì, nhất định sẽ tiếp cậu đến cùng!

Bên này.

Từ toà nhà của nhà hàng đi ra, Tiêu Ý Trì thở ra một hơi ác khí.

Tiểu ác ma lắc lắc người, ngoắc ngoắc cái đuôi nhọn biến mất.

Cũng chỉ nghiện mồm mép, ép Du Tri Niên cao quý kia cúi đầu mà thôi. Tiêu Ý Trì không định thật sự hẹn gặp đối phương.

Rốt cuộc, ngay từ đầu Du Tri Niên đã nói rõ hai người không hợp. Nếu không phải hắn nịnh hót đến mức làm bạn cũng mang theo mục đích, Tiêu Ý Trì tội gì phải trở mặt với hắn.

Thật ra nói đi cũng nói lại, Du Tri Niên làm vậy cũng không phải không có lý. Chỉ hạn định gặp mặt bốn lần, cần gì phải quá mức chân thành. Con người xã hội có tính toán của con người xã hội.

Được rồi, ngẫm lại thì huề nhau vậy. Sang trang.

Tiêu Ý Trì chỉnh lại túi đựng máy ảnh, cất bước đi trên đường về nhà.

Một tuần sau.

Bên trong công ty luật Phương Đạt.

Một hạng mục trong tay Du Tri Niên được hoàn thành thuận lợi, cả nhóm đang họp tổng kết.

"Tuy rằng hạng mục thu mua này đã kết thúc, nhưng đối phương có thể muốn lên sàn chứng khoán trong tương lai, mọi người nhớ duy trì liên lạc cần thiết với khách hàng." Mọi người nghiêm túc gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy mong chờ, cuối cùng Du Tri Niên nói, "OK, hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi người đi ăn một bữa ngon đi, tôi khao."

"Tuyệt vời! Cảm ơn sếp!" Cả đám reo hò.

Trợ lý Nam Cảnh nhân lúc nhàn rỗi hỏi Du Tri Niên, "Sếp, lần trước anh hỏi em sơ yếu lý lịch của Tiêu Ý Trì, có liên quan đến công việc tiếp theo của chúng ta không?" Nếu không, cậu không có cách nào liên hệ giữa hai người không chút liên quan nào.

Du Tri Niên nhàn nhạt trả lời, "Không phải, khách hàng nhờ tôi hỏi thôi."

"Vâng. Em đã đính kèm các bài báo anh ấy viết cùng với video diễn thuyết có thể tìm được với bản sơ yếu lý lịch chi tiết rồi. Anh có thể kiểm tra nếu cần."

Du Tri Niên vỗ bả vai Nam Cảnh, "Càng ngày càng quen tay."

Nam Cảnh đẩy kính, "Nhờ anh khen ngợi em trước mặt ông nội em nha."

ông nội Nam Cảnh là một trong những đối tác cao cấp của công ty luật.

Du Tri Niên vỗ nhẹ đầu cậu trêu chọc, "Để xem tâm trạng của tôi đi."

Bên ngoài là một chuyện, bên trong lại là chuyện khác. Cả tuần nay Du Tri Niên chưa nhận được bất kỳ liên lạc nào từ Tiêu Ý Trì, ngược lại, hắn lại bắt đầu để ý———trong hồ lô của người nọ bán thuốc gì đây? Là đang giấu đại chiêu gì hả? Hay là ác ý chỉnh hắn?

Nếu không phải trước đó đã hứa với Diệp Chiếu Lâm, bảo đảm trong vòng nửa năm bếp trưởng sẽ không làm loạn, liệu giờ hắn có phải tệ hại đến mức nhạy cảm với điện thoại mỗi khi có tin nhắn đến dạo gần đây hay không?

Đương lúc nghĩ ngợi, tiếng chuông di động vang lên, là Diệp Chiếu Lâm gọi.

Du Tri Niên nhíu mày, nhận máy.

"Tri Niên, cậu làm tốt lắm, hôm nay cửa hàng trưởng báo cáo với tôi, gần đây bếp trưởng cảm xúc ổn định, cũng không đề cập đến chuyện rời đi, xu hướng này rất tốt! Cảm ơn cậu với cậu Tiêu nhé! Cụ thể thì các cậu đã làm gì vậy hả?"

"Không biết."

"Uầy, cậu thật là... Vậy thì, là công lao của cậu Tiêu à? Cậu có cung phụng cậu ta đàng hoàng không đó? Nhân tiện, tất cả chi tiêu trong khoảng thời gian này đều tính cho tôi, không thể bạc đãi cậu Tiêu, biết không?"

"...... Biết rồi."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Du Tri Niên nghĩ, thay vì ngồi yên chờ chết, không bằng chủ động xuất kích. Nhưng kêu hắn tự mình liên lạc với Tiêu Ý Trì là không có khả năng. Hắn liên lạc người quen, "Gần đây đi theo dõi một người cho tôi, giá cả có thể thương lượng."

Tiêu Ý Trì dạo này đang làm gì? Cùng với bếp trưởng và thầy dạy tiếng Ả Rập vỡ lòng, Adam, càn quét khắp các hàng quán ăn khuya trong thành phố.

Bếp trưởng phải trông nhà hàng, còn Adam thì bận buôn bán, chỉ rảnh vào ban đêm, Tiêu Ý Trì liền hẹn bọn họ buổi tối ra ngoài giao lưu tình cảm.

Lúc ấy Diệp Chiếu Lâm hỏi anh có người bạn Ả Rập nào ở vùng này có thể giới thiệu hay không, anh có thể nói không có. Nhưng nhiều năm tha hương ở nước ngoài, Tiêu Ý Trì vô cùng thấu hiểu "nỗi nhớ quê hương". Nếu có thể giúp đỡ, thì bất kể phiền toái thế nào cũng phải vươn tay ra giúp. Một chút lòng tốt nho nhỏ, có thể thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của ai đó.

Hơn nữa hai người này không chỉ là đồng hương, một người là đầu bếp, một người kinh doanh hương liệu, quả thực không thể hợp hơn. Bếp trưởng gần đây say mê hương liệu Trung Quốc mà Adam xuất khẩu, thêm nữa sự tồn tại "quầy hàng ăn" đã làm bếp trưởng mở rộng tầm mắt, linh cảm về thực đơn mới của anh ta cuồn cuộn không ngừng; mà nhờ vậy Adam lại không thể vui hơn vì có thể có công việc kinh doanh.

Nhìn thấy cảnh tượng hòa hợp như vậy, trong lòng Tiêu Ý Trì vui mừng, hơn nữa ban đêm anh cũng không ngủ được, có người cùng giết thời gian, cớ sao lại không làm.

Có thể giúp vào giấc, ngoại trừ thuốc, tán dóc với bạn thì còn có tình dục.

Tiêu Ý Trì ở nước ngoài từng có một khoảng thời gian cực kỳ điên cuồng. Sau lại ít hơn. Sau khi về nước thì thành thầy tu luôn.

Adam nhắc với Tiêu Ý Trì, bạn giường nào đó của anh đã được cử sang đây làm việc trong đại sứ quán hai năm trước, từng hỏi thăm Adam về anh, dáng vẻ nhớ mãi không quên.

"Hay là các cậu nối lại tình xưa đê?"

"Được đó." Tiêu Ý Trì ngậm thuốc lá, lười biếng cười đáp.

Không lâu sau, hai người liên lạc.

Củi khô lửa bốc, chuyện đương nhiên mà.

Đường Phổ Viên, một khu phố cũ trong thành phố, từng là khu biệt thự nơi nhân viên lãnh sự quán sinh sống, nhưng giờ đây nó là một khu dân cư yên tĩnh. Tất nhiên, người có thể mua nhà ở đây, không phú thì quý.

Trong hoa viên trước ngôi biệt thự hai tầng tường vàng phong cách châu Âu, có một hàng rào nở đầy hoa hồng phấn mật ong, sắc màu rực rỡ, mỹ lệ động lòng người; đi sâu vào trong, là những khóm hoa hồng Floyd đỏ thẫm, hương hoa thoảng trong gió cuộn thành hình dáng, thi thoảng lướt qua vai người qua đường, gọi người đến ngửi, lay động lòng người.

Một mùi thơm khác phảng phất trong nhà, bay ra từ phòng bếp.

Du Tri Niên cắt cà chua thành hình trăng lưỡi liềm một cách thành thạo rồi cho vào trong nồi, đảo qua cùng thịt bò phiên hầm trên lửa nhỏ, sau đó đóng nắp lại, tiếp tục hầm.

Dì Phan gấp quần áo xong, đi từ trên lầu xuống, đi tới chỗ Du Tri Niên mỉm cười, "Thơm quá."

Du Tri Niên đeo tạp dề, đứng cạnh nồi, "Còn phải hầm thêm một lúc nữa, để nước cà chua từ từ thấm vào thịt bò, mùi vị mới đậm đà hơn."

"Bận như vậy mà còn tới nấu cơm cho dì, không mệt hả con?" Dì Phan thấy xót.

"Ăn cơm với dì là chuyện quan trọng nhất, không mệt chút nào." Du Tri Niên cong cong mi mắt nhìn dì Phan, đây không phải lời nịnh nọt. Hắn hiểu rõ thứ bậc trong cuộc sống, công việc là để sinh hoạt, còn người thân và bạn bè trong cuộc sống mới là điều quan trọng nhất———biệt thự này là hắn mua tặng dì Phan.

Khi Du Tri Niên cười thật lòng, khóe miệng cong lên vừa phải, có thể chạm đến trái tim, gẩy ra những nốt nhạc rộn ràng.

Dì Phan thương hết sức, "Đứa trẻ tốt như vầy sao đường tình duyên lại lận đận thế không biết?" Dì thở dài, "Hai ngày trước dì Mạch có nói với dì, Tiểu Tiêu nói hai đứa không hợp, làm bạn bè thì tốt hơn. Chuyện này... con biết không?"

Nụ cười của Du Tri Niên nhạt đi, "Biết ạ."

"Con nghĩ sao? Cũng thấy vậy à?"

Du Tri Niên gật đầu. Hắn nhìn thời gian, mở nắp nồi, khói lập tức bốc lên nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt tuôn trào.

Về chủ đề tình cảm của hắn, trên bàn cơm dì Phan lại nhắc tới lần nữa. "Hôm thi nhảy quảng trường, dì đã gặp tiểu Tiêu ở cổng khu nhà. Nó là đứa nhỏ tốt. Các con... thật sự không thể nào sao?"

Bởi do gia vị và độ lửa được nắm rất chuẩn nên thịt bò thấm đẫm nước cà chua chua ngọt ngọt, mềm mà không nát, khi cắn xuống, nước súp trào ra. Nhưng Du Tri Niên không thể không cắt ngang việc thưởng thức bữa ăn của mình với Phan để trả lời câu hỏi phiền phức có liên quan đến "Tiêu Ý Trì".

"Tụi con không có khả năng."

Dì Phan thấy thế bèn không hỏi nữa, chỉ tiếc, "Tiểu Tiêu là phóng viên chiến trường, cái nghề này, có thể tồn tại thật không dễ dàng mà."

Đũa của Du Tri Niên khựng lại, "Dì biết ạ?"

Dì Phan cười, "Tuy dì già, nhưng cũng biết tìm kiếm trên mạng nha."

Một nhát dao bổ vô hình. Du Tri Niên dứt khoát đặt đũa xuống, bưng canh lên húp. Canh hẵng còn nóng, lưỡi bị bỏng nặng.

Dính đến Tiêu Ý Trì thì chẳng có chuyện gì tốt.

Dì Phan thấy sắc mặt hắn không ổn, lại kết hợp với kinh nghiệm xem mắt của hắn trước đây, nhịn không được mở lời, "Tri Niên à, có một số người cần thời gian tiếp xúc mới có thể thấy được mặt sáng của người ta; vẻ ngoài không nói lên được tất cả."

Vẻ ngoài sao lại không nói lên được tất cả? Rõ ràng mặt đẹp thì có nhiều cơ hội hơn, dễ được yêu thích hơn và dễ được tha thứ hơn.

Đẹp, chính là giá trị.

Du Tri Niên lại cầm đũa lên, gắp cho dì Phan một miếng thịt bò, lấy lòng nói, "Dì nói đúng, con nghe dì mà, nào, dì ăn nhiều một chút."

Hai ngày trôi qua.

Du Tri Niên tăng ca đến tận khuya, khi thấy email gửi cho khách hàng được gửi thành công, hắn mới mệt mỏi vươn vai, dựa mạnh vào lưng ghế.

Lúc này hắn mới nhớ ban ngày có chuyển phát nhanh gửi cho hắn, là do người theo dõi Tiêu Ý Trì gửi tới.

Du Tri Niên mở ra xem, bên cạnh báo cáo còn có một xấp ảnh dày cộm.

Lật xem từng trang một, đều là cảnh anh với bếp trưởng và một người Ả Rập ra ngoài ăn uống. Trong ảnh, bếp trưởng trông rất vui vẻ.

Bỗng nhiên, Du Tri Niên dừng động tác lật ảnh.

Người theo dõi rất tận tâm, thậm chí còn chụp được cảnh Tiêu Ý Trì ra khỏi khách sạn cùng người khác vào lúc sáu giờ sáng.

Người đi cùng anh là một người nước ngoài, ánh sáng không được tốt lắm, nhưng dựa vào dáng người và góc nghiêng thì hẳn là trông không tồi.

Du Tri Niên lật bản báo cáo, phần tóm tắt và ảnh chính diện của người nước ngoài này còn đính kèm một người đẹp Anh Quốc tóc vàng mắt xanh, hiện đang làm việc tại đại sứ quán, trước đây là nhân viên văn phòng của một tổ chức quốc tế tại Nam Phi.

Hắn quay lại với ảnh chụp trong tay, mấy bức được chụp liên tiếp, người đẹp đi phía trước dừng bước, xoay người lại, hiến dâng nụ hôn cho Tiêu Ý Trì, mà Tiêu Ý Trì cũng không từ chối.

Du Tri Niên ném ảnh trở lại mặt bàn, nhắm mắt nằm xuống.

Cuộc sống của người ta phong phú biết bao, cơm ngon rượu say, dưới hoa mẫu đơn.

Dựa vào đâu chứ? Người nọ có gì tốt?

Trông rõ bình thường, tính cách tồi tệ.

Du Tri Niên mở mắt, mò mấy tấm ảnh chưa xem trên mặt bàn trở về. Nụ hôn này vẫn kết thúc do Tiêu Ý Trì kéo ra khoảng cách với người đẹp, còn cử chỉ của người đẹp thì có vẻ lưu luyến.

Tiêu Ý Trì này trông hệt một kẻ cặn bã trăng hoa.

Ý thức cạnh tranh của giống đực bị đánh thức, Du Tri Niên gọi cho câu lạc bộ cao cấp mà hắn thường đến, "Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến, bảo người chuẩn bị đi."

Trong phòng xép của câu lạc bộ cao cấp.

Xong việc.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, sương mù dày đặc, thỉnh thoảng có thể trông thấy một bóng người màu da quay lưng về phía cửa phòng tắm.

Du Tri Niên đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt, mặc cho vòi nước nóng dội vào mặt, vào người.

Đối với hắn, tình dục chỉ là hành vi giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn có khoái cảm nhưng chỉ có thế thôi và cũng không thể nhận được nhiều niềm vui thú từ nó.

Có lẽ bởi vì bóng ma tâm lý trước kia, nên hắn cũng không mặn mà với việc này, thậm chí có thể nói là làm cho xong chuyện.

Đầu óc tỉnh táo lại, hắn tự giễu mình rốt cuộc đang làm gì thế này, dễ dàng bị kích khởi thắng bại dục như vậy.

Bốn giờ sáng.

Tiêu Ý Trì yêu ban công nhà mình nhất. Không lớn, không có thực vật, từ lưới chống trộm nhìn ra, đều là những tòa nhà cao cao thấp thấp. Những ngôi nhà cũ cách nhau rất gần, có thể nghe rõ mồn một động tĩnh bên nhà hàng xóm, chẳng hạn như nhà ai đang mắng con, nhà ai đang xào rau nấu cơm, nhà ai đang xem TV, nhà ai đang chơi mạt chược ầm ĩ, nhưng cuộc sống lại tràn đầy khói và lửa(*).

(*) "Khói và lửa" – Yên hỏa khí, người Trung Hoa có một câu nói thế này "Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm" ý chỉ "Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất". Khói và lửa tượng trưng cho cảnh sum họp, đoàn tụ của gia đình.

Một ngày nào đó sẽ nghe phát chán, nhưng hiện tại Tiêu Ý Trì đang rất hưởng thụ bầu không khí này.

Anh chuyển ghế tre có lưng tựa và tay vịn đến ban công, khoanh chân ngồi trên đó, rồi châm một điếu thuốc. Cụ ông ở tầng dưới đã thức dậy bật radio, điệu hát nhân gian ngắt quãng vang lên.

Giai điệu ê ê a a loáng thoáng có một sự phong tình đặc biệt trong ánh bình minh, làm dịu đi nỗi khổ mất ngủ.

Mất ngủ nghìn bài một điệu, ác mộng thay đổi khôn lường.

Lần này, anh mơ thấy đồng nghiệp của mình chẳng may bị mìn nổ lan.

Anh vẫn nhớ rõ xúc cảm ấm áp và mềm mại trong tay. Đó là ruột lộ ra bên ngoài của đối phương. Mùi máu tươi tràn ngập, anh liều mạng muốn cầm máu cho anh ta, nhưng xung quanh chỉ có khói bụi mù mịt và đống đổ nát.

Bản thân anh khi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện. Đồng nghiệp đã chết. Đêm hôm trước bọn họ còn hẹn tối nay uống rượu.

Tàn thuốc thật dài rơi xuống ngón chân, da bị kích thích làm Tiêu Ý Trì chợt hoàn hồn.

Buổi sáng, Tiêu Ý Trì tới nhà dì Mạch ăn sáng.

Bữa sáng trên bàn ăn thay đổi rất nhiều, không phải bánh bao bánh quẩy cháo trắng, mà là trứng rán, sữa, sandwich và bánh mì nướng, còn có một bó hồng nở rộ cắm trong bình hoa.

"Dì ơi, hôm nay đi theo phong cách tiểu tư sản hả dì? Con có nên quay về thay đổi tạo hình không ta?" Tiêu Ý Trì thấy dì Mạch từ trong bếp đi ra, cười trêu.

"Ôi dồi, bánh bao ăn chán rồi, đổi cho nó mới mẻ, dì cũng chạy theo xu hướng, phong cách đồ đó, thế nào?" Dì Mạch đặt lọ sốt cà chua trong tay lên bàn, ngoài miệng hỏi ý kiến vậy thôi, chứ trong mắt đang đòi khen ngợi.

"Tuyệt vời!" Tiêu Ý Trì giơ cả hai ngón cái lên.

Dì Mạch hài lòng, "Biết miệng con ngọt như mía lùi rồi, mau đi rửa tay rồi tới nếm thử hương vị đi."

"Vâng!"

Trên bàn cơm, Tiêu Ý Trì nhắc với dì Mạch, "Tối hôm qua... San San gọi cho con, kêu con làm công tác tư tưởng cho dì để dì dọn qua ở cùng cô ấy."

San San là con gái của Mạch, sau khi kết hôn đã cùng chồng đến sống ở một thành phố khác. Dì Mạch tuổi càng lúc càng lớn, nhà ở lại là nhà có cầu thang, San San thấy bất tiện nên muốn đón bà qua đó.

"Chỗ của nó dì từng ở rồi, không quen khí hậu, cũng không quen đồ ăn thức uống. Vẫn là ở đây thoải mái." Bà nói.

Thật ra nguyên nhân lớn nhất, là Tiêu Ý Trì.

"Dì à, dì không cần lo lắng con, một mình con có thể sống rất tốt. San San rất nhớ dì, chẳng lẽ dì không nhớ cô ấy sao?"

Dì Mạch gắp món chiên rán của mình cho anh, "Năm đó, chú Tần của con hi sinh vì nhiệm vụ, một người phụ nữ có con như dì, đều nhờ ba mẹ con nhiệt tâm hỗ trợ. San San nửa đêm bị bệnh, dì hoang mang lo sợ, cũng nhờ ba mẹ con... Nếu có thể, dì muốn thay ba mẹ con nhìn con tìm thấy hạnh phúc của riêng mình."

"Đương nhiên..." Dì Mạch lại nói, "Nếu con cảm thấy một mình rất tốt, dì cũng thấy rất tốt. Tóm lại, con đừng có áp lực. Tạm thời dì sẽ không đến chỗ San San, lát nữa dì sẽ nói chuyện với nó sau. Ăn cơm ăn cơm!"

Dù có ngàn vạn lời nới, nhưng cuối cùng Tiêu Ý Trì chỉ nói một câu, "Dì ơi, cảm ơn dì."

"Khách sáo cái gì." Giọng điệu của dì Mạch lại trở nên ấm áp, "Nào, ăn bánh mì nướng cho nóng, quét thêm chút sốt cà chua lên."

Rõ ràng trong lòng còn nặng trĩu, nhưng khi một ngụm cà chua xốp giòn với vị tươi mát chua ngọt tràn ngập trong miệng, tâm trạng lập tức dễ chịu hơn, "Ngon!"

Tiêu Ý Trì lại cắn một miếng to rồi nhai, vị giòn và chua ngọt lại hòa quyện lần nữa, tạo nên hương vị đậm đà hơn, khiến người ta thèm thuồng.

"Ngon chứ hả?" Dì Mạch cười tủm tỉm.

Tiêu Ý Trì nếm riêng một ngụm sốt cà chua, như thể đó là vị tươi mát của nước bắn ra từ một quả cà chua chín mọng, chua ngọt vừa phải, kích thích vị giác mà không ngấy.

"Dì ơi, sốt cà chua này ngon hết sảy! Mua ở đâu vậy?"

"Không phải mua đâu, là A Phan cho dì đó. Bà ấy kêu dì cho con nếm thử đó."

Tiêu Ý Trì cầm lọ thủy tinh, xoay nhìn xung quanh, "Cái này làm thủ công nhỉ?" Sốt cà chua pha hóa chất không thể có được vị ngon tự nhiên thế này.

"Đoán đúng rồi! Nhà A Phan trồng cà chua, hoa hồng này cũng là nhà bà ấy trồng đó!"

Tiêu Ý Trì cười, "Xem ra dì Phan không chỉ nấu ăn rất giỏi mà còn rất biết tận hưởng cuộc sống nha!"

Dì Mạch càng cười càng vui vẻ, "Hoa á, thì là A Phan chăm sóc thật, nhưng sốt cà chua không phải là A Phan làm, là do cháu trai của bà ấy làm cơ."

"......" Tiêu Ý Trì chớp chớp mắt.

"Không ngờ tới chứ gì? Cái cậu Tiểu Du này á hả, dì xem ảnh rồi, không chỉ đẹp trai mà còn nấu ăn siêu giỏi luôn..." Dì Mạch đang đợi Tiêu Ý Trì ở chỗ này, "Con xem, có cần tiếp xúc lại, tìm hiểu thêm hay không?"

Tiêu Ý Trì đến chịu với dì Mạch, chân thành nói, "Tụi con không hợp làm người yêu."

Dì Mạch chờ một lát, thấy anh không nhượng bộ thì thở dài, chỉ đành từ bỏ, "Được rồi. Làm bạn bè, có thể săn sóc cho nhau cũng tốt."

Cuối cùng nói đến, "Con đem sốt cà chua này về đi, chỗ dì còn một lọ. Ăn hết càng sớm càng tốt, kẻo hỏng đó.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Thầm Vợ Cũ
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
4. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
=====================================

Về đến nhà, Tiêu Ý Trì nhìn sốt cà chua trong tay.

Anh quả thật không ngờ Du Tri Niên còn biết cái này.

Cậu có thể tưởng tượng không? Hắn đeo tạp dề, kiên nhẫn quấy một nồi cà chua trước bếp cho đến khi chứng mềm nhừ rồi sệt lại, sau đó đóng chai cẩn thận.

Tiêu Ý Trì cảm thấy hình ảnh này quá mâu thuẫn.

Cuối cùng anh bật cười lắc đầu, để sốt cà chua vào tủ lạnh.

Trong văn phòng của Du Tri Niên.

Người theo dõi không chỉ gửi ảnh, còn kèm theo một tờ hóa đơn, anh ta muốn tăng giá.

Du Tri Niên xem xong ảnh liền hiểu ngay.

Tiêu Ý Trì này thường xuyên nửa đêm không ngủ, ngoại trừ ăn uống với bạn bè, một đêm xuân cùng người đẹp, còn thường một mình đi dạo quanh tiểu khu, thỉnh thoảng còn chơi với mèo ở công viên nhỏ.

Anh có thể chịu được, nhưng người theo dõi không thể chịu nổi.

Du Tri Niên nhíu mày, người này sao lại thế?