Buổi sáng, Nhiếp Tang Ninh nhận được điện thoại của Du Tri Niên.
Trước khi đi làm, họ gặp nhau ở một quán cà phê.
Nhiếp Tang Ninh cũng đã thấy đoạn video kia. Trong nháy mắt, y đã chồng chéo hình ảnh Du Tri Niên trong video đó với Du Tri Niên bị tổn thương trong tâm trí lại với nhau. Nhưng Du Tri Niên mười chín hai mươi tuổi hoàn toàn khác với Du Tri Niên hơn ba mươi tuổi.
Lúc y đẩy cửa đi vào quán cà phê vẫn chưa đông khách lắm. Du Tri Niên đã đến. Hắn mặc một bộ vest, dáng ngồi thẳng tắp, đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Khí chất của hắn đã khác xưa ——— thời gian và kinh nghiệm đã cho hắn phong thái vững vàng và điềm tĩnh hơn. Cái lần mà bọn họ ngả bài, Du Tri Niên là người ứng đối rất lý trí. Lại giống như hai cá thể hoàn toàn khác nhau với Du Tri Niên trong video.
Mình đã bị anh ấy đối xử khác biệt. Mỗi khi đến gần thêm một bước, Nhiếp Tang Ninh lại càng thấy rõ hơn rằng y đã sớm đánh mất người trước mặt.
Du Tri Niên quay đầu lại, thấy y đến thì làm động tác "mời ngồi" với y, mỉm cười tự nhiên, "Chào buổi sáng."
Dù cho trước đấy cãi vã kịch liệt đến đâu thì khi gặp lại vẫn hòa nhã nói cười, một kỹ năng cần thiết không mang theo cảm xúc của người trưởng thành, Du Tri Niên đã thực hiện nó một cách thành thạo.
Nhiếp Tang Ninh ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Anh hẹn em ra đây là có chuyện gì sao?"
Du Tri Niên cũng không vòng vo, "Ai nói cho cậu biết về Ủy ban quản lý toàn cầu Phương Đạt? Đối phương chính là người muốn chia rẽ tôi và Tiêu Ý Trì sao?"
"... Việc này em không thể nói cho anh biết." Tội gì mà y lại đắc tội với người không thể trêu vào vì tình yêu người khác chứ.
Du Tri Niên đã sớm dự liệu, "Vậy cậu có thể hỏi đối phương có thể gặp tôi hay không được không?" Núi không đến gặp tôi, tôi sẽ đến gặp núi.
"... Nếu em không muốn hỏi thì sao?"
Trên bàn đàm phán, Du Tri Niên chưa từng thua. Hắn cầm cà phê lên, nhấp một ngụm, đặt xuống, rồi nhìn về phía Nhiếp Tang Ninh, mỉm cười, "Tôi sẽ làm cho cậu muốn." Cho đến hiện tại, hắn là đối tác cấp cao trẻ nhất của Phương Đạt, năng lực, lòng dạ và thủ đoạn đều không thiếu.
Cơn giận dỗi của y, người khác không những chịu thua, mà còn nghiêm túc làm theo.
Nhiếp Tang Ninh nản lòng.
Du Tri Niên nói với ngữ khí ôn hòa, "Cậu muốn uống gì cứ gọi." Hắn đứng dậy, "Tôi quen với chủ quán, họ sẽ ghi sổ cho tôi." Cài khuy áo khoác, "Chuyện vừa rồi, phiền cậu cho tôi câu trả lời trước cuối tuần." Hắn nói xong liền cất bước rời đi.
Trong giờ nghỉ trưa, Du Tri Niên nhận được tin nhắn của dì Phan, bảo hắn và Tiêu Ý Trì đến ăn cơm chiều, bà học được món ăn mới từ chỗ mấy chị em, định sẽ trổ tài vào tối nay.
Ngón tay Du Tri Niên tạm dừng trên khung nhập một lát, sau đó trả lời, "Tối nay chỉ có con qua được thôi, Ý Trì lại đi làm tình nguyện viên rồi, mới lên đường hôm kia."
Dì Phan gọi đến cho hắn, "Ôi chao, gấp vậy à, con có chủ động dọn đồ giúp nó không đó? Lần trước nó còn bị thương, có nhắc nó mang theo thuốc thang cần thiết chưa con?"
"Em ấy mang theo rồi ạ."
Nghe vậy, dì Phan mới thoáng yên tâm, nhắc nhở Du Tri Niên, "Con đó, đừng có lúc nào cũng ra vẻ trước mặt Ý Trì, đứa nhỏ đó tích cực chủ động như vậy, đá cũng nên nở hoa rồi, dì không tin con không hứng thú với nó, mau mau nói với nó rồi ổn định đi nhé, biết chưa hả?"
Đạo lý dễ hiểu như vậy, giá như hắn làm theo từ mấy ngày trước thì tốt rồi. Du Tri Niên nhắm mắt rồi lại mở ra, trả lời dì Phan, "Biết rồi ạ, dì yên tâm."
Trước bữa tối, Du Tri Niên hái cà chua chín trong vườn rồi mang vào bếp. Dì Phan nhìn vật nhớ người, "Quả cà chua rất giống hình trái tim Ý Trì cho con xem lần trước ấy, lúc nó thấy thì vui lắm, nói là phải giữ lại cho con xem."
Khi ấy Tiêu Ý Trì nghiêng đầu cười, "Khen em đi."
Khi ấy hắn để ý nhìn quả cà chua, khen anh để anh thỏa mãn thì tốt rồi.
Du Tri Niên đột nhiên cảm thấy mắt mình cay cay, hắn đành phải nhắm mắt lại.
Buổi đấu giá trang sức của nhà đấu giá được tổ chức theo đúng kế hoạch. Chiếc nhẫn kim cương Golconda 10.63 cara nước D không tì vết cuối cùng cũng được bán cho một người mua qua điện thoại với giá bán đấu giá hơn 15 triệu NDT.
*15 triệu NDT xấp xỉ 50 tỷ VND
Tối thứ sáu, Nhiếp Tang Ninh gọi cho Du Tri Niên, "... Đối phương bảo anh kiên nhẫn chờ đợi, anh ta sẽ liên lạc với anh."
"... Được, cảm ơn cậu." Du Tri Niên đặt điện thoại xuống, không nghĩ ngợi nữa. Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Hắn đi đến phòng khách, trên sô pha, trên bàn trà đều có sách của Tiêu Ý Trì để lại. Hắn dọn xong thì cầm vào phòng sách.
Du Tri Niên đến bên kệ sách, đặt sách của Tiêu Ý Trì lên rồi sắp xếp. Hắn đang định quay đi thì khóe mắt thoáng thấy một thứ khác thường ——— một cuốn sách màu trắng vốn nên đặt ở dưới cùng lại được đặt ở giữa. Nếu không nhìn kỹ thật sự sẽ không phát hiện được.
Du Tri Niên ngồi xổm xuống, lấy sách ra.
Hắn sờ giấy gói sách màu trắng, cuốn sách này đã chứng kiến quá khứ đau buồn khắc cốt ghi tâm của hắn. Câu hỏi đầu tiên là, tại sao nó lại ở vị trí này?
Du Tri Niên mở ra, đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống.
Hắn nhìn kỹ vào thì thấy là một tấm giấy dán Snoopy to cỡ bàn tay! Snoopy đang nháy mắt với hắn với vẻ mặt hài hước. Du Tri Niên nhặt lên, lật qua, "Du Tri Niên là của Tiêu Ý Trì" theo sau là một dấu chấm than thật to, ký tên: Tiêu Ý Trì.
Tim đập thình thịch, Du Tri Niên lật một trang sách, một bên có chữ viết, hắn thử nhẹ nhàng đặt Snoopy lên, kích cỡ vừa đủ để che mất chữ.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra có lần mình đẩy cửa phòng sách ra thì thấy Tiêu Ý Trì đang cúi đầu xuất thần.
Du Tri Niên đứng bật dậy, cả người lập tức quay cuồng.
Ý Trì của hắn biết hết tất cả.
Du Tri Niên che mắt lại, nhưng lại không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Nếu nói hắn cần can đảm để yêu Tiêu Ý Trì, vậy Tiêu Ý Trì yêu hắn, chẳng phải cũng vậy sao? Hơn nữa Tiêu Ý Trì đã biết mọi chuyện nhưng vẫn quyết chí tiến lên.
Tình yêu thuần túy, cháy bỏng.
Tự mình theo đuổi ý nghĩa của tình yêu, muốn nỗ lực đạt được khí phách anh hùng của tình yêu, Tiêu Ý Trì đã làm được từ lâu rồi.
Du Tri Niên cầm tấm giấy dán trong tay, lật qua và hôn lên tên Tiêu Ý Trì.
Sập tối cuối tuần, trong nhà Tiêu Ý Trì.
Du Tri Niên ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, châm điếu thuốc Tiêu Ý Trì để lại, hút một hơi.
Trước khi Tiêu Ý Trì đi đã giao chìa khóa nhà cho hắn giữ.
Máy giặt cửa trước kiểu cũ đang hoạt động hết công sức.
Hôm nay Du Tri Niên đến tổng vệ sinh nhà cửa cho anh. Sau đó, hắn sẽ thường xuyên đến đây ở.
Lại hút thêm một hơi, hắn tựa lưng vào ghế mây, nhìn bảng quảng cáo khổng lồ nhấp nháy đằng xa, lắng nghe tiếng xào rau phát ra từ căn bếp nào đó, ngửi thấy mùi khói lửa bay lơ lửng trong không khí.
Du Tri Niên muốn để lại dấu vết rằng bản thân đã sống thật tốt trong ngôi nhà nơi Tiêu Ý Trì đã lớn lên.
Hai tuần sau, dì Mạch từ ngoại thành trở về. Du Tri Niên và dì Phan đến ga tàu cao tốc đón bà.
"Ây da vẫn là về đây thoải mái." Dì Mạch vui vẻ than một câu. Con gái San San của bà đã thuận lợi sinh đứa con thứ hai, bên nhà chồng đang chăm sóc cô, cuối cùng bà cũng có thể trở về xả hơi.
"Giờ đến nhà tôi ăn cơm, Tri Niên xuống bếp!" Gặp mặt chị em, dì Phan cũng rất vui, cười nói.
Hai dì thường xuyên trò chuyện qua điện thoại, dì Mạch cũng được cập nhật tin tức là tình cảm của hai đứa nhỏ tiến triển rất tốt, Tiêu Ý Trì đi làm tình nguyện viên, hiện tại Du Tri Niên đang trông nhà cho anh.
Dì Mạch có ấn tượng cực kỳ tốt với Du Tri Niên, "Mèn ơi, dì thiệt là có lộc ăn quá đi à!"
Du Tri Niên lái xe, nghe vậy thì khiêm tốn nói, "Toàn là vài món thường ngày thôi, dì có món nào đặc biệt muốn ăn cứ nói với con, con sẽ cố gắng hết sức ạ."
"Nhóc con này lễ phép thật đó! Con làm gì thì dì ăn đó, món nào dì cũng thích hết! Đảm bảo sẽ càn quét sạch sẽ luôn!"
"A Mạch, bà đừng khen nó, phổng mũi luôn rồi kia." Dì Phan che miệng cười.
"Tôi nói thật mà! Thằng nhóc Ý Trì may mắn thật, có thể tìm được người như tiểu Du, hết chỗ chê!" Dì Mạch giơ ngón tay cái lên.
Hai dì bắt đầu tự khen lẫn nhau, "Thằng nhóc Ý Trì cũng tốt mà, tôi thích nó lắm, tính tình đã tốt lại còn nhiệt tình, đây cũng là may mắn của Tri Niên."
Nếu Tiêu Ý Trì có ở đây, chắc anh đã sớm mở cờ trong bụng, hào hứng gia nhập bữa tiệc khoe khoang của mấy dì.
Ăn tối xong, Du Tri Niên và dì Mạch trở lại khu dân cư, cùng nhau lên lầu.
"Lâu rồi không đi cái cầu thang này, không quen gì cả!" Dì Mạch đi được một nửa thì dừng lại thở dốc, Du Tri Niên cũng dừng lại, "Con đỡ dì lên nhé?"
"Không cần không cần, bộ xương già này còn cử động được." Dì Mạch không chịu thua. Bà hỏi Du Tri Niên, "Con sống ở đây có quen không?" Dì từng nghe dì Phan nói, nhà của Du Tri Niên nằm trong khu dân cư cao cấp.
"Quen ạ." Du Tri Niên cười nói, "Có ông cụ không biết nhà nào ở trên lầu đi xuống trông thấy con đang ra ngoài còn khen con là, 'Ý Trì, sao bây lại cao ráo đẹp trai thế? Ngon lành nha! '"
"Ha ha ha!" Dì Mạch bật cười ha hả, đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng. "Chắc chắn là ông Hồ ở tầng trên cùng, mắt không được tốt, chẳng nhận ra ai cả."
Du Tri Niên cũng không để bụng, "Không sao ạ. Có lần con gặp ông cụ ở khu dân cư, ông ấy còn cho con mấy củ khoai lang nướng, khá ngon đó ạ."
"Tụi dì sống trong tòa nhà này ngót nghét mấy chục năm rồi, giờ chỉ còn mấy người già ở đây chứ bọn trẻ đều dọn đi cả rồi, có lẽ Ý Trì là đứa trẻ nhất ở đây đó."
Dì Mạch về đến nhà bắt đầu dọn dẹp, Du Tri Niên phụ giúp.
Trong lúc dọn dẹp, bà lấy bức ảnh cũ ra đưa cho Du Tri Niên xem, "Đây là bức ảnh chụp hai gia đình tụi dì ở công viên." Trên bức ảnh cũ mèm, Tiêu Ý Trì nhỏ xíu, nắm tay ba, cười ngoác miệng, sún răng cửa nên có hai cái lỗ lớn.
Dì Mạch thở dài, "Ba mẹ nó mất sớm. Ý Trì vẫn luôn cảm thấy đó là lỗi của nó. Năm đó sắp đi thì nó nói là qua nước ngoài làm công. Sau này, internet phát triển, thấy nó quanh năm không về thành thử ra dì cũng không yên tâm, San San tra trên mạng giúp dì, mới hay nó là phóng viên chiến trường. Nó gọi điện về không nói gì nên dì cũng không hỏi. Còn có thể nghe thấy giọng của nó là dì mừng rồi." Dì Mạch thấy Du Tri Niên im ru, bèn vội nói, "Người già hay xúc động, con đừng để ý nhé."
Du Tri Niên lắc đầu, "Con còn muốn nghe dì kể nhiều hơn về chuyện của Ý Trì."
"Được! Hôm nào rảnh, dì sẽ kể chi tiết cho con nghe, từ nhỏ đến lớn nó gặp nhiều chuyện xấu hổ lắm nha." Dì Mạch cười.
Tiêu Ý Trì rời đi một tháng. Du Tri Niên không chỉ thân với hàng xóm cũ mà còn thân với cả Đại Sơn.
Từ họ, hắn dần dần chắp vá lại dáng vẻ của Tiêu Ý Trì trước khi cả hai quen biết.
Ba mẹ ôn hoà hiền hậu, con trai thì hoạt bát hiếu động. Bước vào tuổi dậy thì, con trai không còn hoạt bát, cũng không muốn học tập, cả ngày ngây ra không biết đang nghĩ gì. Sau khi ba mẹ gặp tai nạn giao thông, người con mang theo cảm giác tội lỗi mãnh liệt rời xa quê hương.
"Trước khi đi nó mới nói cho dì, cản cũng cản không được, chỉ có thể nhìn nó đi. Dì lo lắng việc ấy..." Dì Mạch nhớ lại, "Khi nói chuyện điện thoại với nó thì luôn báo tin vui chứ không báo tin buồn. Nhưng sau khi nó trở về, toàn bộ khí chất, tinh thần và diện mạo đều khác với những gì trong trí nhớ của dì. Có lẽ, thằng bé đã thực sự vượt qua được rồi."
Bằng máu, nước mắt và đau đớn, vượt qua mưa bom bão đạn trong cuộc đời hết lần này đến lần khác.
"Chúng tôi cùng ăn cùng ở cùng luyện tập trên thuyền trong một tháng, Ý Trì không có nền tảng nhưng chú ấy rất kiên trì." Trong quán ăn khuya, Đại Sơn nhấp một ngụm bia rồi nói với Du Tri Niên. "Trong quá trình này, một người anh em của chúng tôi đã chết trong khi làm nhiệm vụ. Anh ấy còn một người em trai đang đi học. Về sau chúng tôi mới biết, Ý Trì vẫn luôn gửi thư và tiền cho em trai của anh ấy. Chỉ mỗi việc này của chú ấy thôi, chúng tôi sẽ là anh em cả đời."
Cuối cùng, chính mình trở thành một chút ánh sáng, một chút hơi ấm, soi sáng con đường phía trước và sưởi ấm những người đi trước.
Tiêu Ý Trì đi đã được hai tháng. Trong khoảng thời gian này, Du Tri Niên nhận được tin tức từ người phụ trách: Phe đối lập đã bắn chết một con tin, khả năng cao là Lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc sẽ được điều động, trước mắt vẫn chưa có tin tức chính xác nào về Tiêu Ý Trì.
Buổi tối, Du Tri Niên đi đến ban công, định châm thuốc nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Thể xác và ý chí phải đồng thời mạnh mẽ mới có thể phấn chấn đương đầu với trường hợp bất khả kháng.
Du Tri Niên ăn uống đầy đủ, tập luyện nghiêm túc, sắp xếp công việc với hiệu suất cao và cố gắng không thức khuya; lúc trong lòng khó chịu thì hẹn gặp Hi Lâm để khám bệnh.
Không suy nghĩ nhiều, không suy nghĩ vớ vẩn.
Nhưng đã ba tháng kể từ khi Tiêu Ý Trì rời đi. Đại Sơn gặp hắn, vài lần muốn hỏi nhưng lại thôi.
Một đêm nọ, Du Tri Niên trở về, dì Mạch nghe thấy tiếng kéo cửa sắt thì mở cửa. Bà do dự, "Tri Niên,... con nói thật với dì đi, Ý Trì là đi... công tác phải không con?"
Vài tháng trôi qua mà không có bất kì động tĩnh nào. Bây giờ không còn là thời điểm khó truyền tải thông tin như trước đây nữa.
Du Tri Niên trấn an dì Mạch, "... Em ấy sẽ trở về sớm thôi ạ."
Dì Mạch hiểu. Bà cúi đầu rồi nhanh chóng ngẩng lên, cười nói, "Chân giò dầm tương con học từ dì có thể xuất sư rồi đó, chờ nó về rồi làm cho nó nếm thử nhé, làm nó bất ngờ luôn cho dì!"
"Dạ." Du Tri Niên đáp.
Có vài thực tập sinh đến công ty luật, một cô gái trong đó biết sáu thứ tiếng.
Du Tri Niên ký tài liệu xong, hỏi Nam Cảnh, "Tiếng Tây Ban Nha của thực tập sinh biết sáu thứ tiếng đó thế nào?"
"Chắc là cũng ổn ạ, nghe nói hôm qua tham gia sự kiện đối ngoại với các đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ công chúng, thể hiện khá là xuất sắc ạ."
"Ừ." Du Tri Niên dặn dò, "Cậu hỏi cô ấy giúp tôi khi nào rảnh, tôi muốn nhờ cô ấy dạy một câu tiếng Tây Ban Nha."
"Vâng ạ."
Đã bốn tháng kể từ khi Tiêu Ý Trì rời đi. Công việc xây dựng chi nhánh phòng tranh Vãn Niệm đang tiến triển thuận lợi.
Ban ngày, Du Tri Niên đến sân bay tiễn Đường Vãn Trừng.
Giờ đã là cuối năm, Đường Vãn Trừng gửi lời chúc tốt đẹp, "Lần sau đến đây, tôi hy vọng sẽ là đến tham gia hôn lễ của cậu và Ý Trì."
Du Tri Niên nhoẻn cười cười, "Tôi sẽ cố gắng."
Kể từ khi biết Tiêu Ý Trì thích Du Tri Niên, Đường Vãn Trừng đã âm thầm quan sát vị luật sư Du này. Sau khi video của Du Tri Niên và Tiêu Ý Trì được lan truyền, không ít người chộn rộn ——— Tiêu Ý Trì trông bình thường như vậy mà còn có thể thành người yêu của Du Tri Niên, mình mà không thử thì muộn mất. Chỉ trong các bà các dì của "Phương Nhã Tập" thôi đã có mấy tốp con trai cháu trai nóng lòng muốn thử.
Nhưng Du Tri Niên không hề dao động, cũng không nghe nói hắn ra vào nơi phong nguyệt nào cả, như thể đã đã tu luyện thành tiên, chẳng màng đến hồng trần thế tục nữa.
Một người đàn ông có điều kiện quản lý dục vọng của bản thân đúng mực như thế, dù là có khả năng quan sát kĩ lưỡng như Đường Vãn Trừng cũng không thể không khâm phục.
Buổi tối, Du Tri Niên lái xe ra bờ sông.
Sau khi trời tối, cảm giác càng lạnh hơn. Hắn xuống xe, hơi thở thở ra biến thành sương trắng. Trên bãi cỏ ven sông, một cặp tình nhân đang xem video học khiêu vũ bất chấp thời tiết lạnh giá, vừa học vừa cười. Du Tri Niên nhớ lại hắn cùng Tiêu Ý Trì chậm rãi xoay vòng trong phòng triển lãm trống trải.
Dần dần, khóe mắt hắn đỏ lên.
Ý Trì, em mau trở về đi.
Rạng sáng, Du Tri Niên dậy uống nước, trở về phòng xem điện thoại, có một email mới ——— người gửi: Khâu Lan Thời.
⌜Luật sư Du, chào anh. Tôi là Khâu Lan Thời, là bạn của Ý Trì, cũng là "đối phương" mà trước đó anh muốn gặp. Dưới đây là nội dung email trước đây tôi và Ý Trì qua lại, mời anh xem trước.⌟
"Ý Trì, chú Dân nói với tôi rằng cậu có tính toán của riêng mình, không định về thủ đô. Tôi nghĩ, lý do thật sự cũng giống như việc cậu không trả lời email trước đó của tôi nhỉ. Tôi tôn trọng lựa chọn của cậu. Dẫu cho cậu ở Bổn Thành, khi cậu cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Nghe nói cậu kết bạn với một luật sư ở Bổn Thành, mối quan hệ với anh ta rất tốt, nhưng luật sư Du này sắp tới sẽ trở thành đối tác cấp cao của Phương Đạt. Cậu có từng nghĩ luật sư Du này có khát khao tiếp tục thăng tiến hay chưa? Theo tôi được biết, muốn vào Ủy ban quản lý toàn cầu Phương Đạt, nếu có tiến cử ở cấp bậc chú Dân thì sẽ chắc như đinh đóng cột.
Không may, tôi nghe nói anh ta tiếp cận cậu để kết giao với quý nhân, lại sợ có sơ suất nên có khả năng sẽ lấy lui làm tiến. Ý Trì, xin đừng dễ dàng thổ lộ tâm tình, càng đừng thích anh ta, luật sư Du đó, không đáng."
Du Tri Niên để ý thấy ngày gửi email là trước khi hắn và Tiêu Ý Trì chấm dứt "quan hệ bạn giường". Lúc ấy hắn đang ở thành phố Trân Châu, chuẩn bị báo cáo công việc để đến trụ sở chính New York. Một ngày sau, Tiêu Ý Trì trả lời email.
"Lan Thời, cảm ơn cậu đã thông báo và nhắc nhở. Tôi và luật sư Du này hiện tại đang sống cùng nhau. Có thể anh ấy có khát khao tiếp tục thăng tiến, nhưng tôi vững tin rằng anh ấy sẽ không vì thế mà lợi dụng tình cảm. Bởi vì, đối với anh ấy, tình cảm mới là quan trọng nhất. Nếu anh ấy thật sự cần thì tôi sẽ nói với thầy giúp anh ấy, giống như thầy ổn định công việc giúp tôi, còn cậu sẵn lòng tận lực giúp đỡ tôi vậy. Có lẽ cậu sẽ lại bảo tôi ngây thơ, nhưng tôi như vậy mà cậu vẫn luôn không rời không bỏ, tôi nghĩ, vẫn 'đáng' nhỉ. Cậu nói mà, rằng sẽ tôn trọng lựa chọn của tôi. Thủ đô công tác bận rộn, cậu giữ gìn sức khỏe."
Khâu Lan Thời tiếp tục viết cho Du Tri Niên bên dưới:
⌜Ý Trì và anh mới quen nhau bao lâu mà cậu ấy đã tin tưởng anh đến vậy.
Tôi không chịu thua câu trả lời của cậu ấy. Tôi tin rồi anh sẽ lộ ra dấu vết. Cuối cùng tôi cũng chờ được cơ hội Nhiếp Tang Ninh này, tôi gọi điện báo cho cậu ta về ý muốn tiếp cận Tiêu Ý Trì của anh, nhưng cậu ta đã làm hỏng chuyện. Chỉ là tôi không ngờ rằng anh sẽ từ chức.
Tôi càng không ngờ rằng Ý Trì sẽ quay lại Trung Đông mạo hiểm. Trước khi đi, cậu ấy nhờ chú Dân chuyển lời với tôi, nói cậu ấy và tôi là bạn tốt mãi mãi. Vào thời điểm như vậy, cậu ấy đã đặt tôi vào vị trí đó rồi. Có lẽ anh không thể nào hiểu được cảm giác của tôi. Chú Dân nói anh đã từ chối vào Ủy ban quản lý toàn cầu Phương Đạt.
Trong bốn tháng qua, tôi vẫn luôn để ý tới động thái của anh. Tôi hi vọng rằng anh sẽ xứng đáng với sự chân thành mà Ý Trì dành cho anh. Nếu sau này anh có bất kỳ dấu hiệu gì phản bội cậu ấy, tôi tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Cuối cùng. Anh sẽ nhanh chóng nhận được điện thoại từ người phụ trách. Anh ta sẽ báo cho anh tin tức mới nhất.⌟
Du Tri Niên vừa đặt điện thoại xuống, đường dây của người phụ trách đã gọi đến —— Lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc trợ giúp quân đội chính quyền địa phương phản kích thành công, thủ lĩnh phe đối lập chính bị thương nặng và bị bắt, Adil Zaide tự sát. Tiêu Ý Trì và những con tin khác bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại anh đã được đưa lên chuyên cơ để trở về nước. Bởi vì trong tay anh có bản ghi chép phỏng vấn nội bộ phe đối lập mấy tháng qua, là tài liệu quan trọng, sau khi bộ phận an ninh xác nhận rõ ràng, sẽ liên lạc với Du Tri Niên để đến bệnh viện.
Kết thúc cuộc gọi, Du Tri Niên xúc động đến khó thở.
Ý Trì của hắn sắp trở về rồi.
26 tiếng sau.
Sân bay trực thăng bệnh viện. Trực thăng dừng lại, nhân viên y tế nhanh chóng tiến lên nâng người bị thương lên cáng.
"Ý Trì." Du Tri Niên nôn nóng bước về phía trước.
Vẻ mặt Tiêu Ý Trì hốc hác, môi tái nhợt, trán quấn vải xô trắng. Nghe thấy tiếng, anh khẽ mở mắt.
Họ bước vào thang máy.
"Anh ở đây." Du Tri Niên đỏ hoe mắt, giọng nói run rẩy.
Ánh mắt của Tiêu Ý Trì cuối cùng cũng tập trung vào Du Tri Niên, nhưng anh vẫn nói không nên lời, nhẹ nhàng đưa tay ra, Du Tri Niên lập tức nắm lấy, "Em về rồi, em đã thực hiện hứa hẹn, trở về bên cạnh anh rồi."
"Tri Niên." Tiêu Ý Trì dùng sức gọi, giọng anh khô khốc khản đặc.
"Anh ở đây, đừng nói chuyện, nằm ngoan nào." Du Tri Niên ước gì mình được chịu khổ thay anh.
Bọn họ đi vào phòng bệnh độc lập, nhân viên y tế động tác nhanh nhẹn, Du Tri Niên đứng một bên nhìn họ kiểm tra cho Tiêu Ý Trì.
"Ngày mai chúng tôi sẽ đến để kiểm tra sức khỏe chi tiết cho anh ấy." Bác sĩ chủ trị nói với Du Tri Niên.
"Cảm ơn."
Du Tri Niên bước đến gần Tiêu Ý Trì, muốn sờ vào nhưng lại sợ chạm vào vết thương của anh.
"Anh đừng lại gần như vậy... xấu..." Tiêu Ý Trì chỉ có thể thì thào.
"Không xấu không xấu, là dáng vẻ của đại anh hùng." Mũi Du Tri Niên lại chua xót, mềm giọng dỗ dành anh.
Bây giờ Tiêu Ý Trì ngay cả cười cũng rất khó khăn.
Du Tri Niên mê mẩn nhìn anh, hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt xác nhận anh đã trở về, trở về bên cạnh hắn.
Hắn không dám nắm mạnh tay Tiêu Ý Trì vì sợ làm anh đau. Nhưng hắn có thể thỏa sức nói ra lời yêu với anh.
"Ý Trì, anh yêu em."
Tiêu Ý Trì chăm chú nhìn hắn.
Du Tri Niên lại đọc câu thơ tình bằng tiếng Tây Ban Nha bên tai người yêu ——
Em là đóa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của tôi.
Xong phần truyện chính.